Lý Vân Tiêu sững sờ, lập tức ném ra năm trăm khối trung phẩm nguyên thạch, lấy một quả ngọc giản.
- Đại nhân quả nhiên sáng suốt!
Tên võ giả cười nhận lấy, lúc này mới thấp giọng nói:
- Theo như nội tuyến mà ta xếp vào Thần Tiêu Cung nói, Thần Tiêu Cung hai mươi năm qua phong núi, kỳ thật ẩn chứa một bí mật.
- Bí mật gì?
Lý Vân Tiêu hứng thú, trên mặt đầy vẻ bát quái.
- Hì hì.
Đám người Phi Nghê che miệng cười, Khúc Hồng Nhan im lặng, cũng hứng thú, nói:
- Bí mật gì?
Ánh mắt người nọ nhìn qua, thấp giọng nói:
- Các ngươi ngàn vạn không thể nói ra, nếu không nội tuyến của ta sẽ bị lộ, Thần Tiêu Cung sợ rằng sẽ truy sát ta! Bí mật chính là, Khúc Hồng Nhan hai mươi năm là trốn đi sanh con!
Phốc!
Lý Vân Tiêu trực tiếp phun lão huyết, không ngừng ho khan.
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan tràn đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, đỏ rực cả cổ, sát khí bạo phát, tên võ giả kia run rẩy lợi hại.
Lý Vân Tiêu vội vàng ngăn nàng lại, sợ nàng ra tay giết người, nói:
- Sao các ngươi chửi bới danh tiết nữ tử người ta chứ?
- Ta, ta, ta không dám đâu...
Người nọ sợ tới mức nói không ra lời, nước mắt chảy ra.
Lý Vân Tiêu cũng thập phần không vui, khẽ nói:
- Không có, vậy tin tức này là thế nào?
Người nọ vẻ mặt cầu xin, nói:
- Các ngươi ngàn vạn đừng không tin, nội tuyến của ta là một trong bố đại thị nữ bên cạnh cung chủ Thần Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808383/chuong-3247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.