Lúc này Vi Thanh đám người cũng vào cung điện, giằng co với nhóm Khúc Hồng Nhan trước cửa điện.
Bốn người trông cửa đã phục hồi vết thương nhưng bị phong ấn lực lượng. Có vẻ Vi Thanh không định thả người đi.
Trác lạnh lùng trừng mắt, quát:
- Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, thả người!
Vi Thanh lạnh lùng nói:
- Chủ nhân? Hiện tại chủ nhân của bốn người này là bổn tọa, ngươi bảo bổn tọa làm sao thả đây?
Trác ngạc nhiên. Vi Thanh nói thế thì Trác cũng nghẹn họng, không biết phản bác thế nào. Trác đứng ngây tại chỗ, quay sang ngó Xán cầu cứu.
Xán nói:
- Vốn là chó giữ cửa, sau trận chiến này không cần nữa. Có người muốn thì cứ để bọn họ mang đi đi.
Trong lời nói chất chứa vô vàn cảm thán và bi thương.
Trác nghe xong cũng bị nhiễm tâm tình, lặng im.
Đột nhiên bầu trời gợn sóng, bị đẩy nhẹ ra.
- Sao không khí nặng nề quá vậy? Sao thế?
Giọng Lý Vân Tiêu vui vẻ truyền ra:
- Mọi người đều là tinh anh của Thiên Vũ giới, đều là người có tư cách, làm chi đứng ở bên ngoài trừng mắt nhau? Không bằng cùng nhau vào điện ăn mấy cái bánh bao, uống ly trà, hạ hỏa đi. Ta thấy sắc mặt mọi người đều kém, hay là bị táo bón?
Vừa nghe thanh âm Phi Nghê mừng rỡ nhảy cẫng lên, hận không thể lao ngay tới:
- Phu quân!
Khúc Hồng Nhan, Lạc Vân Thường cũng lộ vẻ vui mừng nhưng trong mắt tràn đầy lo âu.
Dận Vũ ngước mắt lên nhìn, mắt bắn ra tia sáng lạnh, rít từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808357/chuong-3222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.