Kinh Bạch Mộc chợt cười gian, vung cổ tay. Yêu đao chợt bay lên từng làn khói như dây thừng quấn lấy Tử Tiêu kiếm.
Khúc Hồng Nhan thầm la:
- Nguy rồi!
Thân kiếm bị quấn không có gì nhưng khói trắng không chỉ khóa Tử Tiêu kiếm còn khiến Khúc Hồng Nhan không thể giật lại. Trong sương khói có phù văn chớp lóe hoàn toàn ức chế kiếm ý, từ thân Tử Tiêu kiếm vang tiếng rền rỉ, Khúc Hồng Nhan có chung cảm giác với kiếm, lực lượng khí uẩn yếu dần.
Tay trái Khúc Hồng Nhan lập tức bắt ấn điểm vào thân kiếm, tử quang khuếch tán trên đầu ngón tay nàng đối kháng lại sương khói trắng.
- Grao!
Trong khói trắng truyền đến tiếng gầm, yêu đao và Tử Tiêu kiếm cùng rung lên. Ảo ảnh một con quái thú lơ lửng bên trên yêu đao, đầu hình tam giác há to mồm nhào tới.
Quái thú như khí linh rồi lại khác biệt, mắt bắn ra lệ khí và tia sáng, rất có linh khí.
- Lão già này đúng là có bản lĩnh.
Một luồng sáng vàng chớp lóe, Lý Vân Tiêu xuất hiện trước mặt quái thú, một tay bắt lôi ấn giơ cây búa ném vào người quái thú.
Xẹt xẹt đùng!
Điện quang dâng lên, nửa bầu trời chiếu thành màu xanh.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Chùy Thu giáng xuống đỉnh đầu quái vật, lôi năng vô biên rót vào đâm thủng nó.
- Gru!!!!
Người quái vật run bần bật, thânh ình nhanh chóng rút nhỏ ẩn núp trong sương khói, làn khói cũng thu nhỏ nhiều.
Lý Vân Tiêu cúi đầu nhìn yêu đao, dường như vấn đề nằm ở khói trắng.
Kinh Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808305/chuong-3170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.