Cố Thanh Thanh nức nở một lúc mới ngừng lại, nàng lau nước mắt, cúi thấp đầu sợ bị ai thấy hốc mắt sưng đỏ.
Cố Thanh Thanh trợn to mắt nói:
- Những gì các người nói ta đều hiểu, nhưng không thể không buồn. Mà buồn một lúc cũng tốt, đi thôi.
Đến đẳng cấp như bọn họ đã xem nhạt sinh tử, nhưng đa tình tự cổ thương ly biệt, ly biệt luôn làm người ta khó chịu nhất.
Đoàn người lặng lẽ bay trên trời, không khí hơi nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện.
Chợt Lý Vân Tiêu lòng máy động ngừng lại, biểu tình suy tư.
Khúc Hồng Nhan bay tới gần, ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu:
- Phi Dương, sao vậy?
Mới rồi Cố Thanh Thanh có cảm ứng, hay Lý Vân Tiêu cũng cảm ứng được gì?
Ngón tay Lý Vân Tiêu gõ cằm mắt nh ìn hư không vô tận trước mặt, trầm ngâm nói:
- tân Quý Ly Diễm Quang lúc trước bị ta hàng phục đã luyện hóa rồi, ta từ trong đó cảm nhận hơi thở của Đế Đan Lâu, ngay hướng này.
Lý Vân Tiêu chỉ tận cùng phía xa:
- Ta đang nghĩ có nên đi vòng tới trước tìm Đế Đan Lâu rồi mới kiếm Thiên Phượng vĩ linh không? Dù sao cây vĩ linh kia nằm trong tay Phạn Yêu, ta không ôm nhiều hy vọng, nếu tìm được Đế Đan Lâu thì sẽ dễ như trở bàn tay.
Cố Thanh Thanh nhìn hướng Mục Tinh:
- Ngươi thấy sao? Dù gì ngươi rõ ràng về tứ đại phong linh chi vật nhất, nó vốn là đảo Huyền Ly làm ra.
Mục Tinh kiên nhẫn giải thích:
- Ừm! Ý nghĩa ban
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808296/chuong-3161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.