Chương trước
Chương sau
Nam Khâu Vũ mặt lạnh như băng, không chút khách khí nói ra:
- Thiên Tiệm Nhai đã lánh đời, tuyệt đối không nhúng tay vào tranh chấp trên đại lục, bất kể là nhân tộc cũng tốt, hay là dị tộc cũng tốt. Ta xin khuyên Công Dương đại nhân, có tư oán gì cứ chờ ra khỏi lang hoàn thiên giải quyết.
Công Dương Chính Kỳ có chút không vui, nói:
- Ra khỏi lang hoàn thiên sợ rằng kẻ này sẽ không lạc đàn.
Nam Khâu Vũ phất tay áo, lạnh nhạt nói:
- Đó là chuyện của đại nhân, ta không có hứng thú tham dự, hy vọng mang cổ tư linh ra dùng một lát.
Công Dương Chính Kỳ vung trường thương lên, hoành trước người, nói:
- Chờ lâu như vậy, chờ một lát cũng không được sao?
Hắn không đợi Nam Khâu Vũ trả lời, thân ảnh lóe lên, cầm thương lao về phía Mạch.
Võ giả cả Thánh Vực lập tức hành động, vây quanh Mạch sau đó ra tay.
Ầm ầm!
Đỉnh núi lập tức sụp đổ, hai tay Mạch kết ấn quyết, huyết quang vờn quanh người, ngăn cản tất cả công kích đánh lên người mình.
Nam Khâu Vũ bực mình đến cực điểm, hắn lui ra xa ngàn rượng, đứng chắp tay, lạnh lùng nhìn bọn họ tranh đấu.
Người tông môn lánh đời cũng rút lui.
- Hôm nay dùng máu của ngươi tế điện anh linh Ngũ Hà Sơn.
Trường thương Công Dương Chính Kỳ quét ngang, đại khai đại hợp, kéo lê vô số thương mang.
Mạch nội tâm phiền muộn, tuy thương này căn bản không tổn thương hắn, nhưng mình binh khí cổ lân daođã bị Ngô Đại Thành đổi đi, hiện tại chỉ có thể dùng tay khối đối địch, quyền phong hiển hách, hắn không chiếm ưu thế về vũ khí.
Những người còn lại rất khó tham chiến, không ngừng vây quanh tìm kiếm cơ hội ra tay.
Nam Khâu Vũ xem chiến đấu vài lần, không vui nói:
- Không cần phải xen vào bọn họ, chúng ta tiếp tục tìm Trọng Khí Tháp, có lẽ ở ngay gần đây thôi.
Trưởng lão Thiên Tiệm Nhai chỉ vào địa hình phía dưới, nghi ngờ nói:
- Nhai chủ, ngươi xem địa thế này phập phồng như sóng, bảo vệ xung quanh ngọn núi kia, dường như có quái dị.
Nam Khâu Vũ vuốt vuốt chòm râu, nhìn qua phía dưới, nói:
- Ta cũng sớm phát hiện, cho nên mới không thích bọn họ động thủ ở chỗ này. Mặt đất nơi này kỳ lạ, thần thức dò xét không xuống được, hơn nữa tứ linh đồ biểu hiện không có ngọn núi này, không hiểu vì sao có ngọn núi ở đây.
Nam Khâu Vũ chỉ vào phía trước, sơn thể đang bị đám người Công Dương Chính Kỳ vây công Mạch, nó đã sụp xuống sạch sẽ, các loại cương khí đánh đất rung núi chuyển..
Đột nhiên tiếng nổ "Ầm ầm" vang lên, cả mặt đất sụt xuống, giống như trạng thái chân không, chúng sụp xuống mấy trăm trượng.
Ầm ầm!
Đá vụn sụp đổ không ít, Nam Khâu Vũ kinh hãi nói:
- Mau dừng tay, có dị thường!
Hắn sợ Trọng Khí Tháp xuất hiện, bị mọi người đánh nhau ảnh hưởng tới mình.
Đám người Công Dương Chính Kỳ ăn cả kinh, vội vàng dừng tay lui về phía sau.
Trong cái hố sâu đang nứt ra, đột nhiên lực lượng khủng bố nổ tung, mấy đạo quang mang phóng lên trời, giằng co bất định.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người đều hoảng sợ, thi triển thân pháp lui ra phía sau.
- Vân Tiêu công tử!
Nam Khâu Vũ vẫn chú ý cẩn thận, lập tức thấy rõ người phía dưới, lập tức kinh hô lên.
Giờ phút này quái vật kim loại và Khúc Hồng Nhan, Tiểu Hồng, Mục Trang đang đánh nhau túi bụi, cho dù là một địch ba thì quái vật vẫn không lâm vào hạ phong.
Những võ giả còn lại đang chém giết ngân trùng, lâm vào khổ chiến, hơn nữa một gã trưởng lão Mục gia phòng ngự thất thủ đã bị ngân trùng ăn sạch sẽ.
Thế cục hiện tại vô cùng nguy cơ, bọn họ không biết quái vật kim loại là thần thánh phương nào.
Lý Vân Tiêu cũng nhìn rõ mấy tẳm người tới, trong nội tâm lập tức hiểu rõ, nội tâm thở ra một hơi.
Nếu không có viện binh tới, muốn trấn áp quái vật kim loại này phải thi triển thập nhị đô thiên thần sát trận.
Hiện tại lục đinh lục giáp là át chủ bài lớn nhất của hắn, nhưng vật ấy xuất từ Mục gia, gia chủ và trưởng lão Mục gia đang ở đây, một khi hiện thân sẽ dẫn ra vô số phiền toái.
Tuy hắn không sợ Mục gia, nhưng quan hệ cả hai không tệ, không muốn bởi vì việc này mà làm căng thẳng thêm.
- Là Lý Vân Tiêu!
Ân Trì nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại trông thấy Tiểu Hồng cùng Cảnh Thất ở đây, lúc này mới thở ra một hơi, thần sắc vui mừng.
Dù sao Lý Vân Tiêu trước mắt thân chịu trọng thương, hắn mừng rỡ như điên.
Lý Vân Tiêu lúc này quát:
- Nam Khâu Vũ đại nhân, giải quyết quái vật này, quái vật này có quan hệ tới Trọng Khí Tháp!
Toàn thân người Thiên Tiệm Nhai và Thánh Vực run lên, kinh ngạc nhìn qua, vốn cho rằng nơi này rất ẩn mật, chỉ có bọn họ mới biết đượcm không ngờ có người nhanh chân tới trước.
Tuy quái vật kim loại gây cho bọn họ rung động lớn, nhưng vẫn nhịn xuống, hỏi:
- Vân Tiêu công tử làm sao biết Trọng Khí Tháp, hơn nữa tìm tới nơi này?
Nội tâm Lý Vân Tiêu cười lạnh, sau đó nói bậy:
- Ta trong lúc vô tình đạt được một bức bản đồ, thượng diện ghi rõ Trọng Khí Tháp chỗ, cái này liền tới."
Người Thiên Tiệm Nhai cùng Thánh Vực ngây ngốc nửa ngày, dường như không thể tiếp nhận đáp án này.
Nhưng thế cục khẩn cấp, cũng không tới phiên bọn họ nghĩ nhiều, Nam Khâu Vũ hạ lệnh quát:
- Giải quyết quái vật này.
Chính hắn cũng thuấn di xuống, năm ngón tay hóa chưởng đập vào quái vật.
Người Thánh Vực đứng trên không trung bất động, chỉ quan sát phía dưới, dường như có tính taons.
Bọn họ cũng không lo lắng quái vật kim loại bỏ trốn, nơi đây tập trung một phần tư cường giả đương thời, nếu quái vật kim loại có thể trốn, bọn họ đi gặp quỷ được rồi.
Đột nhiên nội tâm Lý Vân Tiêu khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn qua, ánh mắt nhìn thẳng vào thanh niên và lão giả cầm quải trượng, đối phương cũng đang nhìn xuống, hai người đều lộ ra thần sắc giật mình.
Thanh niên kia nhìn ra phía sau, lại di chuyển ánh mắt nhìn qua quái vật kim loại và Tiểu Hồng, đồng tử co rút lại, bắn ra tinh quang.
Lý Vân Tiêu lập tức hiểu rõ, thanh niên này chính là Đế Già biến thành, về phần tại sao lại đi cùng người Thánh Vực thì hắn không đoán ra.
Nhưng mà sau khi rời khỏi thành Định Thiên, Đế Già cảm ứng ra phân thân cuối cùng của Ma Chủ nằm ở Thánh Vực, liền độc thân đi tới Thánh Vực, hẳn là hắn đã đắc thủ?
Trong cái nhìn vừa rồi, có thể cảm nhận được ma lực mênh mông tinh thuần, sợ là phân thân Ma Chủ hơn phân nửa bị hắn đoạt được.
Vây công quái vật kim loại không cần bao nhiêu người, rất nhiều cao thủ Thiên Tiệm Nhai bay thấp, bắt đầu chém giết đám ngân trùng, phóng xuất đám người Vạn Nhất Thiên cùng Mục gia ra ngoài.
Đột nhiên có tiếng quát lớn vang lên:
- Chết đi!
Ân Trì chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh Lý Vân Tiêu, hai tay ngưng tụ chân nguyên đánh thẳng vào đầu hắn.
Thiên Tiệm Nhai cùng Thánh Vực xuất hiện, lúc này mọi người thở ra một hơi, cũng không phát giác động tác của Ân Trì, chờ cảm thấy tình hình không đúng thì đã muộn.
- Phu quân!
Phi Nghê cách Lý Vân Tiêu gần nhất, chờ thời điểm nàng phát hiện thì một chưởng kia vỗ vào đầu Lý Vân Tiêu, nàng cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nội tâm thất thố.
Bành!
Nhưng thấy thân hình Lý Vân Tiêu nổ tung, nổ phấn thân toái cốt, máu tươi đầy trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.