Người Mục gia thấy tộc trưởng đại phát thần uy, tất cả đều vỗ tay hưng phấn không thôi.
Ngược lại Mục Trang tỉnh táo nhất, sau một kích thì khôi lỗi thần bí biến mất không thấy nữa, sắc mặt hắn tái nhợt, cáitrên trán đổ mồ hôi lạnh..
Thân ảnh lóe lên, trở về không trung, trốn vào trong Huyền Ngư.
Vạn Nhất Thiên đã sớm căng dù ra, bao trùm phạm vi hai ba mươi trượng.
Tất cả mọi người lui vào trong cây dù, làm thành một vòng, không ngừng công kích địch nhân bốn phía.
Vạn Nhất Thiên liền bước lên phía trước chúc mừng, ôm quyền nói:
- Mục Trang đại nhân, hảo thủ đoạn! Một chiêu lật tung đại địa, quét ngang toàn bộ đám kiến, đủ tuyệt.
Khí tức trên người Mục Trang giảm nhiều, một chiêu kia thật sự tiêu hao quá lớn, hắn măn mấy hạt đan dược rồi điều tức, lạnh lùng lườm Vạn Nhất Thiên, nói:
- Đừng nói nhảm, nhanh giết địch!
Vạn Nhất Thiên kinh ngạc, chỉ cảm thấy ngực buồn bực, xấu hổ cười hắc hắc không lên tiếng, nhưng cũng chỉ chống Huyền Ngư đứng đó mà thôi.
Ngược lại cũng không phải là hắn không ra tay, mà là điều khiển Huyền Ngư này tiêu hao quá nhiều lực lượng, đặc biệt là thừa nhận công kích từ bốn phương tám hướng, Vạn Nhất Thiên cũng phi thường xuất lực.
Mới không bao lâu, sắc mặt của hắn rất khó nhìn, có chút chống đỡ không nổi.
Ánh sáng tím trên cây dù có rất nhiều phù văn nhấp nhô, nhưng không ngừng tiêu tán, khó mà lâu dài.
- Phi Dương lão đệ, đã xong chưa?
Lý Vân Tiêu cũng đang khẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808257/chuong-3122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.