Thần sắc Vạn Nhất Thiên biến hóa, lập tức cảm thấy có áp lực, thần thức quét qua sau đó điểm một cái, "Vèo" một thanh kiếm bay lên, rơi vào trong tay của hắn.
Chi!
Vạn Nhất Thiên hít khí lạnh, thân thể ngây ngốc, kiếm kia có màu đỏ, dính vào một chút máu tươi.
- Không, không có khả năng!
Hắn không tin, tức giận quát, ống tay áo hất lên, tất cả bảo kiếm bay lên, những thanh này không có màu sắc.
Phanh! Phanh! Phanh!
Vạn Nhất Thiên mặt xám như tro, những bảo kiếm kia rơi xuống đất, như rác rưởi rơi lả tả, giống như không có gì đáng giá. Hắn nhìn chằm chằm vào kiếm của mình, màu đỏ hết sức chói mắt.
Lý Vân Tiêu vỗ tay tán thưởng, cười nói:
- Mục Trang đại nhân quả nhiên hảo thủ đoạn, thanh kiếm này rơi xuống vừa vặn đâm chết một con chuột, cho nên nhiễm một chút máu, chặc chặc, Nhất Thiên huynh thật trùng hợp lấy vào tay.
Vạn Nhất Thiên biến sắc, hắn ném kiếm lên mặt đất, tức giận nói:
- Phi Dương lão đệ, ngươi nhìn thấy thì bốc thăm còn công bằng sao?
Hai mắt Lý Vân Tiêu mở to ra, bất đắc dĩ nói ra:
- Lão ca an tâm một chút chớ vội, ngươi nhìn mặt đất đi, ta chỉ mới nhìn thấy mà thôi.
Vạn Nhất Thiên nhìn theo ngón tay của hắn, hắn thấy cái hố kiếm của mình thật sự có con chuột chết, bị chém thành hai đoạn. Hắn lập tức không lời nào để nói.
Mục Trang vuốt chòm râu, cười nói:
- Nhất Thiên đại nhân không cần lo lắng, với thực lực của chúng ta, căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808254/chuong-3119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.