Chương trước
Chương sau
- Cảm thấy?
Vạn Nhất Thiên xụ mặt xuống, không vui nói:
- Chuyện này không phải quá mức võ đoán sao?
Diệp Phàm xấu hổ, đôi má đỏ lên.
Lý Vân Tiêu nghe vậy cười cười, lại hỏi:
- Nhất Thiên huynh phán đoán thế nào?
Ánh mắt Vạn Nhất Thiên lóe lên, nhìn qua chung quanh một hồi, nói:
- Ta căn cứ theo phương pháp suy tính của tổ tiên lưu, cũng không thể tính ra vị trí chuẩn xác, chỉ có tứ linh đồ của Thiên Tiệm Nhai là vạch ra tọa độ chính xác. Trước đó Đế Đan Lâu đúng là nằm trên hải đảo, cả đại dương mênh mông chỉ có một cái đảo hoang cho nên tìm được dễ dàng.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói ra:
- Nếu Nhất Thiên huynh không thể thôi diễn ra vị trí chính xác, như vậy cứ tìm chung quanh một phen, ta sẽ theo cảm giác của Diệp Phàm.
- Diệp Phàm?
Nội tâm Vạn Nhất Thiên khẽ động, đột nhiên cả kinh nói:
- Hẳn chính là thiếu niên hậu nhân Diệp Thiên Nam, tục truyền đạt được Nặc Á Chi Chu sao?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Nhất Thiên huynh tin tức rất linh thông, người biết rõ việc này cực nhỏ.
Trong lòng Vạn Nhất Thiên rung động, ánh mắt chớp động không thôi, hắn dò xét Diệp Phàm vài lần, hâm mộ nói ra:
- Thiên hạ không có không lọt gió tường, huống hồ muốn dấu diếm Vạn Bảo Lâu tuyệt không phải chuyện dễ. Nếu như là hậu nhân Diệp Thiên Nam, có lẽ trực giác là đúng, chúng ta nên tìm chung quanh thôi.
Sau khi biết rõ thân phận Diệp Phàm, Vạn Nhất Thiên dường như tin phục, chuyện này càng làm Lý Vân Tiêu cảm thấy kỳ quái.
Khúc Hồng Nhan lấy trắc thí nghi ra, bấm niệm pháp quyết điểm xuống, lập tức ánh huỳnh quang tỏa ra chung quanh, bắt đầu như con kiến đang bò chung quanh.
Dường như quá mức dày đặc, trắc khí nghi kêu trầm thấp vài tiếng ô ô.
- Xảy ra chuyện gì?
Khúc Hồng Nhan cả kinh, nàng nhìn xuống đất, thần thức đảo qua như gió, có một tầng lực lượng nhàn nhạt đang bao phủ, không cách nào xâm nhập tiếp được.
Mọi người nhìn thấy trắc thí nghi khác thường, Vạn Nhất Thiên đại hỉ nói:
- Ha ha, nơi đây quả nhiên có vấn đề!
Hai mắt Mục Chinh sáng lên, quan sát đại địa một hồi, chỉ cảm thấy có hình ảnh lắc lư, lập tức kêu lên.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Vân Tiêu công tử, có thể trông thấy cái gì không?
Lý Vân Tiêu thu hồi ánh mắt, nói:
- Dưới mặt đất tự thành thế giới, có rất nhiều sinh vật lòng đất, đẳng cấp cực cao, nếu là Trọng Khí Tháp ở nơi này thì phiền toái rồi.
- Ha ha, khẳng định ở phía dưới này!
Vạn Nhất Thiên hưng phấn lên, hai mắt tỏa ánh sáng, kêu lên:
- Phi Dương lão đệ, lần này ngàn vạn lần không được để Trọng Khí Tháp trốn đấy!
Lý Vân Tiêu mỉm cười, giữ im lặng.
Trong Giới Thần Bi có một đạo phân thân đang ngồi trước Sơn Hà Đỉnh, gấp rút luyện hóa tân quý ly diễm, chỉ cần có thể tìm được Đế Đan Lâu, cho dù buông tha vĩnh sinh chi giới hắn cũng đồng ý.
Phi Nghê không có hảo cảm với Vạn Nhất Thiên, cười lạnh nói:
- Nhất Thiên đại nhân nên cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng giống như Tuyệt Thiên Hàn, khinh thường cái gì đó lại chết đi.
Nội tâm Vạn Nhất Thiên run lên, nội tâm cẩn thận hơn nhiều.
Tuy như thế có phần mất mặt, nhưng lang hoàn thiên này có quá nhiều hung hiểm, bất cứ chuyện gì cũng không trọng yếu bằng bảo vệ tính mạng, tránh vì mặt mũi mà bỏ mạng thì càng chê cười lớn.
Quả nhiên, mọi người lúc này không dám lãnh đạm, nhưng Vạn Nhất Thiên vẫn bình thản ung dung, giống như không cảm thấy gì cả.
Mục Trang nghiêm mặt nói:
- Tất cả mọi người cẩn thận thì tốt hơn, nhưng cũng không cần lo lắng quá mức. Với thực lực của chúng ta, chỉ cần không sơ ý chủ quan, muốn tổn thương chúng ta cũng không dễ như vậy đâu.
Lý Vân Tiêu đồng ý gật gật đầu, nói:
- Mục Trang đại nhân, có thể phái khôi lỗi xuống dưới tìm tòi quan sát hay không?
- Tốt.
Mục Trang gọi một trưởng lão, sau lưng trưởng lão này có quang luân màu xám bay lên, trực tiếp hóa thành một khôi lỗi hình người cao lớn, một tay cầm kiếm hạ xuống mặt đất.
Ầm ầm!
Sức nặng khôi lỗi thật lớn, vừa đáp xuống đất thì hai chân lõm vào trong đất.
Tên trưởng lão không ngừng bấm niệm pháp quyết, khẽ quát một tiếng điểm xuống.
Khôi lỗi cảm ứng, giơ trọng kiếm trong tay lên, hé miệng phát ra tiếng thú rống sau đó chém vào mặt đất.
Oanh!
Kiếm cương chém vào vùng đất này, từng đạo khí lãng bao phủ thân kiếm, xé rách vô hạn mặt đất trước mặt.
Sưu sưu!
Một tiếng phá không vang vọng, cả vùng đất bị quang mang màu xanh bao phủ. Trong chớp mắt, chỉ thấy toàn thân khôi lỗi cũng bị hào quang màu xanh này che chắn.
Sắc mặt Mục gia trưởng lão đại biến, dốc sức liều mạng bấm niệm pháp quyết điểm xuống, khôi lỗi muốn giãy dụa ra, không thể giãy ra khỏi hào quang màu xanh này.
Đột nhiên Khúc Hồng Nhan kinh hô:
- Mau nhìn mặt đất kìa.
Khôi lỗi bổ một kiếm vào mặt đất, khe hở dài ngàn trượng hiện ra, vào lúc này nó đang khép lại từ từ tuy nhiên tốc độ không nhanh nhưng đúng là đang khép lại.
- Đây là cái quỷ gì thế?
Tất cả mọi người sửng sốt, mặt đất tự động khép lại? Mọi người chưa từng thấy qua.
Lý Vân Tiêu sử dụng diệu pháp linh, chỉ thấy cả vùng đất có hào quang màu xanh bao phủ, có tác dụng chữa trị rất mạnh, nó đang cuốn lấy khôi lỗi và bao phủ mặt đất.
Trong mắt Tiểu Hồng đầy khinh thường, cực kỳ bất mãn, khẽ nói:
- Thật phiền phức, chậm trễ thời gian của mọi người. Trực tiếp đánh nát mặt đất không phải được sao, ta cũng không tin đánh vỡ thành nhiều mảnh nó còn khép lại được.
Một đạo hào quang sáng nóng hiện ra trên tay hắn, giơ tay lên cao và súc thế, cả bầu trời cũng vặn vẹo dưới đạo hào quang này.
Không gian uốn khúc biến lớn, đám người Lý Vân Tiêu nhìn như cái gì đó đang biến hình.
Oanh!
Thân ảnh Tiểu Hồng lóe lên, trực tiếp đạp lên mặt đất sau đó đánh mạnh xuống.
Một quyền này đánh vào trong mặt đất, vô số đá vụn và bùn đất bay lên, dùng một quyền này làm trung tâm, phạm vi mấy ngàn trượng đều bị phá vỡ, mặt đất vỡ ra như tấm gương.
Sau đó tất cả đều rơi xuống.
- Đó là...
Lý Vân Tiêu chấn động, đồng quang lập loè, chỉ thấy mặt đất vỡ ra có hào quang lập lòe, nó bao phủ Tiểu Hồng và khôi lỗi vào trong.
- A?
Trên bầu trời tất cả mọi người đang khiếp sợ, vội vàng bỏ chạy lên cao để tránh thứ không rõ ràng.
Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan, Phi Nghê ba người chấn động không dứt, lẳng lặng nhìn qua hai chùm tia sáng đang từ từ biến mất.
Chỉ thấy mặt đất bị phá vỡ nửa mẫu lớn nhỏ, bên trong là huyệt động sâu mấy trăm trượng, có thể thấy lờ mờ bên dưới.
Phi Nghê hoa dung thất sắc, trốn ở sau lưng Lý Vân Tiêu rung giọng nói:
- Vừa rồi Tiểu Hồng... Nó bị thứ này... Ăn tươi...
Trước đó tất cả mọi người cả kinh bay lên không trung, chỉ có ba người bọn họ không động, cho nên thấy rõ ràng.
Tia sáng là từ miệng con cóc bắn ra ngoài, nó nuốt tất cả mọi thứ vào bên trong, kể cả khôi lỗi cũng bị con cóc trước mặt nuốt mất.
Lý Vân Tiêu nhìn qua con cóc một hồi, mới nói:
- Đây là dị chủng thượng cổ, trong bụng nó hơn phân nửa là có không gian, nếu không vừa nó nuốt không chỉ là Tiểu Hồng cùng khôi lỗi, còn có rất nhiều đất đá đều bị ăn hết, nó chắc chắn sẽ nổ tung mà chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.