- Cảm thấy?
Vạn Nhất Thiên xụ mặt xuống, không vui nói:
- Chuyện này không phải quá mức võ đoán sao?
Diệp Phàm xấu hổ, đôi má đỏ lên.
Lý Vân Tiêu nghe vậy cười cười, lại hỏi:
- Nhất Thiên huynh phán đoán thế nào?
Ánh mắt Vạn Nhất Thiên lóe lên, nhìn qua chung quanh một hồi, nói:
- Ta căn cứ theo phương pháp suy tính của tổ tiên lưu, cũng không thể tính ra vị trí chuẩn xác, chỉ có tứ linh đồ của Thiên Tiệm Nhai là vạch ra tọa độ chính xác. Trước đó Đế Đan Lâu đúng là nằm trên hải đảo, cả đại dương mênh mông chỉ có một cái đảo hoang cho nên tìm được dễ dàng.
Lý Vân Tiêu bình tĩnh nói ra:
- Nếu Nhất Thiên huynh không thể thôi diễn ra vị trí chính xác, như vậy cứ tìm chung quanh một phen, ta sẽ theo cảm giác của Diệp Phàm.
- Diệp Phàm?
Nội tâm Vạn Nhất Thiên khẽ động, đột nhiên cả kinh nói:
- Hẳn chính là thiếu niên hậu nhân Diệp Thiên Nam, tục truyền đạt được Nặc Á Chi Chu sao?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
- Nhất Thiên huynh tin tức rất linh thông, người biết rõ việc này cực nhỏ.
Trong lòng Vạn Nhất Thiên rung động, ánh mắt chớp động không thôi, hắn dò xét Diệp Phàm vài lần, hâm mộ nói ra:
- Thiên hạ không có không lọt gió tường, huống hồ muốn dấu diếm Vạn Bảo Lâu tuyệt không phải chuyện dễ. Nếu như là hậu nhân Diệp Thiên Nam, có lẽ trực giác là đúng, chúng ta nên tìm chung quanh thôi.
Sau khi biết rõ thân phận Diệp Phàm, Vạn Nhất Thiên dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808252/chuong-3117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.