Vạn Nhất Thiên vội hỏi:
- Phi Dương lão đệ, Đế Đan lâu đâu?
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ai, chạy.
- Cái, cái gì? Chạy?
Vạn Nhất Thiên hú lên quái dị, tròng mắt trừng như chuông đồng, lộ ra thần sắc không tin.
- Làm sao có thể! Một tòa Huyền Khí mà thôi, làm sao có thể từ trong tay Phi Dương lão đệ chạy mất! Lão đệ a, ngươi nghìn vạn lần đừng lừa gạt lão ca a!
Đám người Mục Trang cũng lộ ra thần tình hoài nghi.
Lý Vân Tiêu cũng không giải thích, lạnh lùng nói:
- Làm sao, lão ca không tin ta?
Trong lòng Vạn Nhất Thiên dừng thoáng cái, vội nói:
- Không phải là lão ca không tin, mà là việc này quan hệ trọng đại, phải biết rõ ràng.
Lý Vân Tiêu vung tay áo, lạnh nhạt nói:
- Làm sao phải rõ ràng? Đế Đan lâu trực tiếp chìm vào biển rộng, tiêu thất vô tung, về phần chuyện rõ ràng hơn, ta không biết.
Vạn Nhất Thiên không nói. Nhưng mà thần sắc trên mặt không ngừng biến ảo, ánh mắt lóe ra bất định, đối với Lý Vân Tiêu nói hắn hiển nhiên bán tín bán nghi, nhưng không tin có thể làm sao?
- Ai, nghĩ không ra là giỏ trúc múc nước. Tuyệt Thiên Hàn chết oan a.
Mục Trang thở dài một cái, cũng lắc đầu, tựa hồ nghĩ thập phần không đáng. Nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao đây chỉ là vật ngoài thân, có thể được cố nhiên tốt, không có cũng không sao.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu chớp động vài cái, ung dung nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808249/chuong-3114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.