Ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, bầu trời có chút chói mắt, tựa hồ hoảng hốt thoáng cái, liền nhiều hơn một đạo nhân ảnh, lưng mang quan tài kim sắc thật dài, đứng sừng sững trên cao.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
- Thiên giả Đế Dạ đâu?
Sắc mặt Cảnh Thất xấu xí, gương mặt vàng như nến, ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu một hồi, mới chậm rãi đè xuống lửa giận nói:
- Thiên giả tên là Hồng, Lý Vân Tiêu, ngươi là đang trốn tránh cái gì?
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, bắn ra hàn quang như nhận, hầu như muốn đâm thủng thân thể Cảnh Thất.
Nhưng Cảnh Thất giống như là thây khô, mặt không thay đổi đứng ở đó, không sợ ánh mắt của hắn chút nào, trái lại cười nhạo nói:
- Hắc hắc, nội tâm ngươi thủy chung không muốn thừa nhận thân phận của Thiên giả Đại nhân a.
Lý Vân Tiêu thu liễm sát khí, âm thầm trách cứ bản thân xung động, thoáng cái liền bại lộ tâm tình, sau khi bình phục tâm tình, mới đạm nhiên nói:
- Mặc kệ Thiên giả là ai, chung quy cùng ta phải có cái chấm dứt.
Cảnh Thất nói:
- Nếu ta gặp Thiên giả đại nhân, chắc chắn đem lời nói cho hắn.
Trong mắt Lý Vân Tiêu sát cơ thoáng hiện, cười lạnh nói:
- Đáng tiếc là, ngươi lại gặp không được hắn!
Toàn thân hắn tuôn ra Lôi quang, hai tay bấm niệm thần chú, lôi quang như nước ở trên người chớp động, lại tựa như hỏa diễm lăng không toát ra.
Cảnh Thất bày ra tư thế, không dám có chút sơ suất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808243/chuong-3108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.