Chương trước
Chương sau
Bắc Quyến Nam cũng khó được lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Chúc mừng.
Lý Vân Tiêu tự nhiên cũng vạn phần hài lòng, ôm quyền nói:
- Đa tạ.
Bước vào Thần Cảnh, không chỉ có thực lực tăng lên, hơn nữa Hồn Lực cũng nhận được tăng mạnh cực lớn, tai thính mắt tinh, Thần Thức có thể cảm giác phạm vi lớn hơn.
Hắn nhìn thoáng qua vòng xoáy phía trước, lo lắng nói:
- Cũng không biết Ma Chủ cùng Trận Linh hiện tại như thế nào.
Bắc Quyến Nam nói:
- Đang giằng co, nhưng tiếp tục như vậy...
Hắn ngẩng đầu nhìn ba mươi ba đạo trận quang một cái, nói:
- Như vậy đánh đi xuống, mặc dù không thể đánh tan Trận Linh, cũng sẽ rung sụp không gian nơi đây, ngược lại vẫn có thể đi ra ngoài.
Đột nhiên một cánh tay từ trong vòng xoáy đưa ra ngoài, cầm A Hàm trảm cốt đao, mạnh mẽ vung lên!
Ầm ầm!
Đao mang hạ xuống, chém toàn bộ vòng xoáy thành hai nửa. Lực lượng hỗn loạn trong thiên địa thoáng cái vỡ nát, hóa thành trận phong hướng hai bên tán đi.
Mặc dù đám người Lý Vân Tiêu cách khá xa, cũng bị trận phong bức lùi lại mấy bước.
Thân ảnh của Ma Phổ từ trong vòng xoáy nổi lên, trận hoàn trên Pháp Tướng biến mất, tựa hồ một kích kia hắn chiếm thượng phong, không chỉ có đẩy lùi Trận Linh, còn hóa giải trạng thái áp chế.
Sáu Ma Nhãn nhìn lại hư không, thân thể nhoáng lên, thu hồi Pháp Tướng ba đầu sáu tay cùng năm kiện Ma Binh, chỉ còn chân thân, tay cầm A Hàm trảm cốt đao.
Duy trì Pháp Thân cần lực lượng quá lớn, mà trong khoảng thời gian ngắn căn bản khó đánh chết Trận Linh, nên làm tốt dự định đánh lâu dài.
Ầm ầm!
Đột nhiên một tiếng cự chiến, không gian nổ lên. Chỗ Ma Phổ đứng sụp xuống phía dưới, hư không dưới chân hé ra, cả người hướng bên trong trầm xuống.
Bốn phía hiện ra từng đạo trận hoàn, từ trên xuống dưới sắp hàng thành hình trùy, tuy chỉ có hai mươi ba đạo, nhưng phảng phất tạo thành một vực sâu không đáy, đem ma Phổ vây ở bên trong, thân thể không ngừng đau quặn, hình như vĩnh viễn không ngừng.
Ma Phổ quơ trảm cốt đao, tay bấm niệm thần chú, không ngừng biến hóa thân ảnh.
Ở đám người Lý Vân Tiêu xem ra, hắn đơn giản bị hai mươi ba đạo trận hoàn tương khảm, thân thể không ngừng đau quặn. Nhưng bất kể thân ảnh biến hóa như thế nào, cũng không thể từ trong trận hoàn bay ra.
Một đạo thanh quang hiện lên ở trong trận hoàn, chính là Trận Linh, lóe lên liền xuất hiện ở phía sau Ma Phổ, nắm lên bạch sắc trận hoàn đánh tới đầu hắn, mà hắn lại hồn nhiên chẳng biết.
Trong lòng Lý Vân cả kinh, hai tay vội vàng bấm niệm thần chú, hé miệng, một đạo Long Ngâm trút xuống, trực kích trời cao!
Nếu Ma Phổ dập máy, vậy bọn họ cũng không đi ra được.
Cả người Ma Phổ run lên, Long Ngâm xuyên thấu mà đến, đánh thức hắn, lập tức cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên xoay tay chém tới một đao!
Phanh!
A Hàm đao đánh vào trận hoàn, chấn lên một mảnh bạch sắc mông mông, như là sương tuyết, rơi xuống thân thể phát sinh thanh âm ăn mòn "Chi chi", Ma Khí cuồn cuộn.
Sắc mặt Trận Linh ngưng lại, tay bấm niệm thần chú, hai mươi ba đạo trận hoàn kịch liệt thu nhỏ lại, hướng trên người Ma Phổ đánh tới.
Ầm!
Ma Phổ thoáng cái bị trận hoàn đánh nát bấy, tất cả Ma Nguyên bám vào trên A Hàm đao, chém ra một cái lối đi, phi độn ra ngoài.
Trận Linh giơ tay phải lên, trận hoàn đuổi theo, trên bầu trời chỉ thấy một đao bỏ chạy, phía sau theo hơn hai mươi đạo quang hoàn, theo đuổi không bỏ.
Đương đương!
Trận hoàn rốt cục đuổi theo, đụng vào trên A Hàm đao, ràng buộc nó lại.
Chân thân Ma Phổ cũng theo đó hóa ra, bị hai mươi ba đạo trận hoàn quấn thành bánh chưng!
Mặc dù Trận Linh không có biểu tình gì, nhưng rõ ràng cảm thấy trên mặt có vẻ vui mừng, đột nhiên sắc mặt vui mừng biến thành ngạc nhiên.
Chỉ thấy Ma Phổ bị trận hoàn bó buộc khóe miệng hiện ra châm chọc, nhàn nhạt nói:
- Đánh mười vạn năm, ngươi vẫn là đơn thuần như vậy, thật đáng yêu a. Sau này nếu không gặp được đối thủ đáng yêu như ngươi thì làm sao bây giờ? Ta nhất định sẽ hoài niệm a.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng chấn động, chỉ thấy ở bốn phía Trận Linh, hiện ra xích sắt màu đen, hóa thành tinh vân, kết trận bó buộc nó lại.
Mà phía sau Trận Linh, lại hiện lên một bóng đen, hóa ra Ma Phổ, cầm Thanh Đồng Chiến Phủ trong tay, trực tiếp chém xuống.
Trận Linh giãy dụa vài cái, xích sắt không ngừng rung động, vô số Phù Văn dâng lên, lại không thể thoát ly.
Ầm ầm!
Thanh Đồng Chiến Phủ bổ vào đầu Trận Linh, làm nó bạo liệt nổ tung!
Nửa người trên của Trận Linh trực tiếp tạc hủy, Chiến Phủ trực tiếp chém đến rốn Trận Linh, tảng lớn Tinh Thể lam sắc bị Ma Khí nhuộm đen.
Tinh Thể lam sắc bị vỡ vẫn chưa bị đánh bay, mà là ở bầu trời lượn vòng, lần thứ hai ngưng tụ ra hình người, huy động bạch hoàn đánh xuống.
- Cái gì?
Ma Phổ cả kinh, muốn rút phủ về đón địch, lại phát hiện Chiến Phủ bị kiềm chế, nửa đoạn Trận Linh vươn tay nắm thân Phủ, thân thể giống như chất lỏng sềnh sệch lưu động, cũng hóa thành hình người.
Mà phủ vẫn như cũ khảm vào bên trong, dịch thể màu xanh nhạt càng theo thân Phủ đảo lưu mà lên.
Ma Phổ buông Chiến Phủ ra, bấm niệm thần chú hướng Phủ vỗ một cái, nhất thời A Lại huyền việt biến mất, dịch thể màu xanh nhạt mất đi chỗ dựa, nhưng không có tán đi, mà là trực tiếp ngưng tụ thành bàn tay, thuận thế bắt đến.
Ma Phổ xoay người bỏ chạy, hóa thành Độn Quang bay lên, Trận Linh ở trên bầu trời dùng bạch hoàn kích xuống, vừa lúc đánh vào trên người hắn!
Thình thịch!
Ma Nguyên nổ lên, đạo phân thân này của Ma Phổ trong nháy mắt bị nổ nát vụn.
Trận Linh trên bầu trời thu hồi bạch hoàn, Trận Linh phía dưới lại không ngừng hòa tan, mảng lớn chất lỏng sềnh sệch bay lên, dung nhập trong cơ thể Trận Linh ở trên bầu trời, rất nhanh hai người dung hòa thành một.
A Nan Ma Phật vẫn như cũ hiện lên trận thế hình tinh vân, lẳng lặng đặt ngang trên không trung.
Trận Linh thoát khốn, thân ảnh lóe lên, hướng về Ma Phổ bị hai mươi ba đạo trận hoàn bó buộc bay đi.
Sắc mặt Ma Phổ đại biến, quát:
- Các ngươi còn nhìn làm gì, còn không mau tới giúp ta!
Hai mươi ba đạo trận hoàn đều khảm ở trong cơ thể hắn, siết đến không có bất kỳ không gian buông lỏng, vô luận hắn biến hóa làm sao, trận hoàn này cũng theo đó cải biến, như là phụ cốt chi thư.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, nói:
- Đừng nói giỡn, loại chiến đấu trình độ này há là chúng ta có thể tham dự, tới cũng bất quá là con cờ thí, ngươi là muốn mượn đao giết người a.
Ma Phổ vội la lên:
- Lúc này ngươi còn có tâm tư trêu chọc, nếu ta chết, người nào cũng đừng nghĩ đi ra!
Lý Vân Tiêu mở hai tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Vậy không quay về a, không quay về còn có thể sống, nếu xuất thủ chống lại trận linh, liền trực tiếp chết. Vừa rồi Bối Kinh Hoằng đại nhân cũng nói, sống mới tốt.
Cả người Bối Kinh Hoằng run lên, lập tức nghĩ đến tiếp tục bị nhốt ở nơi đây, cho đến sinh mệnh kết thúc, nhịn không được liền sợ hãi.
- Không! Ta không thể ở lại, ta muốn đi ra ngoài!
Hắn hét lớn một tiếng, thân ảnh lóe lên liền hóa thành Lưu Tinh vọt tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.