Lý Vân Tiêu ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng nói:
- Đợi ngươi thật giết Trận Linh rồi hãy nói, cẩn thận ta ở một bên bắn tên trộm.
Ma Phổ cười lạnh nói:
- Ngươi mất đi Ma Nguyên, lại không thể hoàn toàn nắm Giới Thần Bia trong tay, trong mắt ta so với Bối Kinh Hoằng còn không bằng, nhiều thêm ngươi cũng chẳng có gì. Ngươi đã không muốn trở thành nô bộc của Bổn Tọa, cũng được, ta nguyên bản còn muốn ngươi đem kiếm trong tay dâng ra, hiện tại xem ra ta phải tự mình động thủ lấy.
Lý Vân Tiêu kêu lên một tiếng, lười để ý đến hắn.
Tuy rằng mất đi đại lượng Ma Nguyên, nhưng vẫn không có quá nhiều tức giận, đây có lẽ là cơ hội duy nhất đánh bại Trận Linh lao ra Phong Ấn a.
Về phần Ma Nguyên mất đi, luôn có thể tìm cơ hội cướp về, cho dù đoạt không về, ở Cổ Ma tỉnh hay Thiên Đãng Sơn Mạch khổ tu chút thời gian cũng có thể tu về.
Hiện tại Bối Kinh Hoằng trọng thương trong người, đã không còn uy hiếp với hắn. Vì vậy hai tay bấm niệm thần chú, thu Đâu Suất Thiên Phong vào, thoáng cái trở lại bên cạnh đám người Bắc Quyến Nam, lại phát hiện mất đi thân ảnh của Linh Mục Địch.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau Bối Kinh Hoằng hiện ra thân ảnh của Linh Mục Địch, lặng yên không một tiếng động.
Bối Kinh Hoằng cười lạnh một tiếng nói:
- Cho dù bỏ đá xuống giếng, cũng không dám chính diện, mà phái khôi lỗi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808211/chuong-3076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.