Bạc Vũ Kình thờ ơ, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, tùy ý thân thể Kỳ Thắng Phong tựa vào trên người.
Cổ Trần Đại Kiếm không có nhiệt độ, cứng rắn nắm trong tay, phong cách cổ xưa, cha truyền con nối.
Lỗ Thông Tử mắt mở trừng trừng nhìn đám người Lý Vân Tiêu rời đi, lửa giận dần dần bình thường lại.
Sự tình đã như vậy, khó có thể bù đắp, hối tiếc cùng phẫn nộ cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể lại bàn bạc kỹ hơn.
Hắn lại nhìn Ma Giới giới bích một cái, mắt không khỏi sáng ngời, lúc này vết nứt trên giới bích so với trước càng thêm lớn, cũng làm cho tướng mạo rõ ràng không ít.
- Ha ha ha, nhân họa đắc phúc!
Lỗ Thông Tử cười ha hả, nhìn giới bích, âm lạnh cười nói:
- Chỉ cần những Ma Quân kia có thể phá bích mà ra, Cổ Phi Dương, mặc cho ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
Bạc Vũ Kình có chút tâm phiền ý loạn, thoáng cái nâng lên thân thể của Kỳ Thắng Phong, đi ra ngoài.
Lỗ Thông Tử cau mày nói:
- Ngươi đi đâu?
Bạc Vũ Kình nói:
- Tìm một chỗ chôn cất sư phụ, hắn dù sao cũng đã từng là thuật trưởng Hóa Thần Hải, lại là sư phó của ngươi ta.
- Nga, vậy ngươi đi đi.
Lỗ Thông Tử phất phất tay nói:
- Trong cơ thể hắn còn có một khối Nghê Thạch, đừng quên lấy ra.
Thân thể Bạc Vũ Kình khẽ run, cũng không quay đầu lại liền khiêng lấy thân thể của Kỳ Thắng Phong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808174/chuong-3039.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.