Chương trước
Chương sau
Người ở đây ai mà không tai thính mắt tinh, Lý Vân Tiêu nói rõ ràng như vậy, ai cũng sững sờ, sau đó nhíu mày nhìn qua.
Kỳ Thắng Phong hữu ý vô ý lườm Lý Vân Tiêu, hắn tươi cười lạnh giá.
Lỗ Thông Tử tự nhiên cũng hiểu mấu chốt trong đó, thầm mắng vài câu, nhân tiện nói:
- Đệ tử không dám lười biếng, xin mời các vị trưởng lão cùng giám sát.
Hắn lập tức mang quyền giám sát đưa lên tay các trưởng lão, mà những trưởng lão này tuyệt đại đa số là người một nhà của hắn, nhìn Kỳ Thắng Phong ngươi làm sao bây giờ, ngươi nói ta lười biếng, chỉ cần mọi người nói ta không có lười biếng, ngươi cũng không có lý do đoạt quyền.
Kỳ Thắng Phong cũng sững sờ, không thể ngờ hắn có một tay như vậy, cười lạnh nói:
- Yên tâm đi, vi sư sẽ dẫn dắt các trưởng lão cùng giám sát ngươi. Ngươi an tâm làm thuật trưởng của mình, tận tâm tận lực làm việc công, vi sư thân là thái thượng trưởng lão, cũng nên làm chút gì đó cho Hóa Thần Hải, ta sẽ giúp ngươi quản lý trưởng lão viện.
Lỗ Thông Tử lập tức giật mình, tất cả trưởng lão cũng xôn xao.
Trưởng lão viện cho tới bây giờ là cơ cấu nhàn tản, tuy có quyền lực quản lsy tất cả, nhưng rất nhiều đại sự đều trải qua , nếu là Kỳ Thắng Phong chưởng quản trưởng lão viện, cái kia không khác nhéo ở Lỗ Thông Tử yết hầu.
Lỗ Thông Tử cười lạnh một tiếng, nói:
- Trưởng lão viện rất nhiều công việc, hiện tại đều do Vũ Thần phó hội trưởng quản lý, sư tôn rời khỏi Hóa Thần Hải đã lâu, ta sẽ bảo Vũ Thần giúp ngài một tay.
- Vũ Thần?
Ánh mắt Kỳ Thắng Phong quét qua, không biết là người phương nào.
Trên mặt mọi người tươi cười nghiền ngẫm, làm cho Kỳ Thắng Phong càng nhíu mày, dường như cảm thấy không tốt.
Lỗ Thông Tử nói:
- Vũ Thần phó hội trưởng mới vừa rồi còn ở đây, chỉ vì thân thể có chút không khỏe về trước. Trưởng lão viện là do hắn quản lý, các công việc chuẩn bị hội nghị bình thường, phát ra các loại tin tức, quét dọn vệ sinh... Hắn phi thường sở trường. Dù sao các trưởng lão bình thường đều bận rộn nhiều việc, muốn triệu tập cũng không dễ dàng, cần có người làm những công tác này.
Kỳ Thắng Phong hừ lạnh một tiếng, Lỗ Thông Tử ý tứ thế nào hắn nghe rõ ràng, nói quản lý trưởng lão viện chính làm chút ít chuyện truyền tin tức, quét dọn vệ sinh gì đó, đây chính là cách làm hắn mất đi quyền lực mà.
Kỳ Thắng Phong cười lạnh một tiếng, duỗi hạ lưng mỏi, nói:
- Cái tên gọi là Vũ Thần, cứ bảo hắn tới đây đi.
Hắn cũng không tin ngay cả một phó hội trưởng cũng không day dỗ được, cho dù là hổ cũng phải biến thành mèo.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác, Vũ Thần dường như sắp không may.
Nhưng mà chuyện này vốn tưởng biến thành đại sự long trời ở Hóa Thần Hải, không thể ngờ chấm dứt dễ dàng như vậy, nhưng cái giá lớn chính là chôn mầm nội loạn xuống đất.
Điểm ấy tất cả mọi người lòng dạ biết rõ, nhưng thuật luyện sư đối với quyền lợi dục vọng không có hứng thú lớn, chỉ một lòng nghiên cứu thuật đạo mà thôi.
Đối với Lỗ Thông Tử cùng Kỳ Thắng Phong mà nói, trận chiến này là ngoài ý muốn, nhưng mà cũng còn thoả mãn, vẫn trong phạm vi thừa nhận được. Dù sao phân liệt Hóa Thần Hải cũng không phải chuyện bọn họ muốn thấy, cái giá lớn khi đấu tranh chính là Hóa Thần Hải sụp đổ.
Lỗ Thông Tử nói:
- Sư tôn và sư đệ, còn có vị bằng hữu kia đường xa đến đây, một đường phong trần, ta đã chuẩn bị yến hội rồi, mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần.
Kỳ Thắng Phong đưa tay ngắt lời nói:
- Không cần, chúng ta hơi mệt chút, an bài nơi ở lại. Mọi người cũng đều trở về đi, không nên chậm trễ tu luyện, hôm nay Thiên Võ Giới gió nổi mây phun, các vị là cơ sở ổn định thiên hạ, cũng không cần ở đây với sư đồ chúng ta đâu.
Hắn mới mở miệng, lập tức có khí chất uy nghiêm, tất cả mọi người không cách nào phản bác cái gì.
Hơn nữa rất nhiều người cũng không muốn dây dưa vào chuyện của sư đồ bọn họ, cáo từ bay đi.
Có nhiều hào quang bay ra bốn phía, đã có hơn phân nửa người rời đi.
Lỗ Thông Tử lúc này nhíu mày, phát hiện mình có phần xem thường Kỳ Thắng Phong, chỉ mấy câu đã để lộ khí chất thượng vị giả, khí tràng thái thượng trưởng lão phát huy vô cùng tinh tế, lại không làm người ta phản cảm.
Hơn nữa trọng yếu nhất là, câu đầu tiên đã làm mọi người thể hiện lập trường. Những người bay đi hoàn toàn không có tâm tranh giành quyền lực, cũng chính là phái trung lập, ai làm thuật trưởng bọn họ không quan tâm.
Những người lưu lại đều quan tâm việc này, hoặc là người có hệ phái của mình, bị câu nói đầu tiên của Kỳ Thắng Phong đã phân chia ra, sợ rằng những người lưu lại bị Kỳ Thắng Phong nhớ kỹ trong lòng.
Lỗ Thông Tử nói:
- Nếu sư tôn mệt mỏi, cứ đi nghỉ ngơi trước đi, ta đã sớm an bài nơi nghỉ lại tốt rồi, là tiểu viện cách Thuật Thần Điện không xa.
Kỳ Thắng Phong tìm hiểu tình huống rõ ràng, nơi này cách Thuật Thần Điện không xa, bên trong có hành động gì đều bị Thuật Thần Điện giám sát rõ ràng.
Hắn cười lạnh một tiếng, nói:
- Thật sự là đồ nhi tốt của ta, bây giờ đi thôi.
Lỗ Thông Tử nhìn qua mọi người, nói:
- Các ngươi đều trở về đi, ta mang sư tôn đi nơi ở.
Những trưởng lão kia lúc này mới cơ bản tan hết, Lý Vân Tiêu phất tay với La Thiên, ý bảo chính mình lưu lại, La Thiên mới thở dài một tiếng, lắc đầu quay người bay đi.
Trên đám mây lúc này chỉ còn lại có Lý Vân Tiêu cùng Khúc Hồng Nhan, còn có Liễu Phỉ Yên.
Kỳ Thắng Phong lúc này mới nhìn qua Lý Vân Tiêu vài lần, ánh mắt đầy dị sắc.
Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:
- Xa cách đã lâu mới gặp lại, đại nhân vẫn khỏe chứ?
Kỳ Thắng Phong gật đầu nói:
- Có thể gặp ngươi ở đây, ta cùng thật cao hứng, chẳng biết có thể nói chuyện hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
- Tự nhiên có thể.
Lỗ Thông Tử cũng không nói cái gì, hắn khách khí làm thủ thế mời, mang đám người bay xuống dưới, bay tới tiểu viện gần Thuật Thần Điện.
Kỳ Thắng Phong đi vào trong đó, cũng không phát hiện cấm chế, kỳ thật đến trình độ của bọn họ hiện tại, bẫy rập gì đó chẳng khác gì làm trò cười cho người trong nghề.
Lỗ Thông Tử nói:
- Bên trong đều căn cứ theo trí nhớ của đệ tử, dựa theo bố trí ưa thích của sư tôn năm đó làm ra.
Thần thức Kỳ Thắng Phong quét qua, lập tức có chút cảm khái, tuy cục diện hiện tại làm cho người ta thổn thức, nhưng hắn vẫn nói:
- Ngươi hao tâm tổn trí.
Cũng không biết là chân tình hay là như thế nào, Lỗ Thông Tử cũng dường có chút kích động, nói:
- Đây là đệ tử phải làm.
Kỳ Thắng Phong nhìn qua hắn một hồi, mới nói:
- Ngươi là người thông tuệ nhất mà ta từng gặp, cũng là đệ tử làm ta vui mừng nhất, những lời này ta cũng không nói dối, mà là chân tâm thật ý.
Lỗ Thông Tử nói:
- Đa tạ sư tôn tán thành.
Kỳ Thắng Phong cười hắc hắc, nói:
- Tài trí và thiên phú của ngươi làm ta không thể nào phủ nhận, cho dù Bạc Vũ Kình là kỳ tài ngàn năm khó gặp, nhưng so sánh với ngươi chẳng khác gì đom đóm với trăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.