Vũ Thần lạnh giọng nói:
- Tiểu nhân đáng chết, bổn tọa hôm nay không giết hắn, ngày khác sẽ giết hắn.
- Vũ Thần đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì mà ngươi tức giận như vậy. Nếu Tinh Thuần trưởng lão phạm tử tội, không cần ngươi tức giận, Hóa Thần Hải sẽ không dung hắn, nhưng nếu hắn không phạm tử tội, ai cũng không thể giết hắn.
Giọng nói nhu hòa từ xa vang lên, một bóng dáng xuất hiện, Liễu Phỉ Yên ôm kiếm xuât hiện ở nơi này, trên mặt còn giận dữ.
Vũ Thần lạnh giọng nói:
- Hắn hãm hại bổn tọa, đây là tử tội!
Liễu Phỉ Yên cau mày nói:
- Hãm hại? Hắn hãm hại ngươi cái gì, tội hãm hại cũng không đáng chết.
Vũ Thần sững sờ một chút, không lên tiếng, loại chuyện hãm hại này cho dù mặt của hắn dày hơn nữa, cũng không mặt mũi nói trước mặt Liễu Phỉ Yên.
Tinh Thuần giờ phút này điều tức thương thế, cười lạnh nói:
- Toàn bộ Hóa Thần Hải cũng biết, Vũ Thần đại nhân, ngươi còn che dấu cái gì? Ngươi có tư tật, chính là không có công năng nam nhân mà thôi!
Hắn lớn tiếng quát lên, tiếng nói truyền ra rất xa.
Phốc!
Liễu Phỉ Yên phun ra một ngụm máu tươi, hai má đỏ bừng.
Lý Vân Tiêu nhịn không được cười ha hả, nói:
- Ha ha!
Nụ cười này cũng làm người ta cười vang, các ánh mắt trào phúng nhìn qua Vũ Thần, Vũ Thần chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, té từ đám mây xuống.
Vô số bộ dáng giễu cợt hiện ra, hết lần này tới lần khác thân là thuật luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808148/chuong-3013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.