Chương trước
Chương sau
Ánh đao hai khôi lỗi canh cửa lóe lên, vung vẩy lấy chiến đao chém vào Lý Vân Tiêu.
- Mả mẹ nó, cái quỷ gì đây? Bái phỏng cũng không được sao?
Lý Vân Tiêu thầm mắng một câu, cũng không có e ngại đám khôi lỗi này, thân thể tiến lên phía trước, hai tay biến thành màu vàng, trực tiếp cầm lấy chiến đao, trầm giọng quát, nói:
- Cút!
Hai tay dùng sức nâng lên, khôi lỗi cao tám trượng bay lên cao.
Đại hầu tử kêu gào loạn xạ, nhảy dựng lên, giơ hai tay lên đỉnh đầu nện xuống.
Lý Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, tay phải lật một cái, mộ vân kính bay lên ngăn cản.
Phanh!
Hai đấm của đại hầu tử đánh vào mộ vân kính, sóng âm nhộn nhạo, mặt kính chấn động như nước, thậm chí trực tiếp thoát ra khỏi kính, chấn động nhộn nhạo.
Lực lượng to lớn chấn động phản chấn hai tay đại hầu tử.
Xèo...xèo!
Đại hầu tử thống khổ kêu vài tiếng, thân thể cực lớn quay cuồng trên bầu trời..
Lý Vân Tiêu thu hồi mộ vân kính, tiến vào trong sân nhỏ.
Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng truyền ra:
- Dám xông vào cấm địa của lão phu, chết!
Lý Vân Tiêu nhớ rõ tiếng nói này, đúng là Tử Duệ, rất nhiều trưởng lão trầm mặc ít nói, cả ngày đều nghiên cứu, cơ bản không có người nào lõi đời.
- Đây không phải sân nhỏ sao? Như thế nào thành cấm địa?
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hỏi.
- Hừ, sân nhỏ của lão phu là cấm địa.
Một đạo thân ảnh thoáng hiện ra, không nói hai lời đâm tới một kiếm, kiếm khí sắt bén đâm vỡ không khí.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, không ít thuật luyện sư đều tính tình cổ quái, những người này cả ngày yên lặng trong thuật đạo, đã vong ngã nghiên cứu, hắn cũng không trách.
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, dùng ngón tay kẹp lấy thân kiếm, lập tức áp diệt kiếm ý, sau đó hai ngón kẹp lấy thân kiếm, nhìn qua Tử Duệ giống như cười mà không phải cười.
- Cái gì?
Tử Duệ chấn động, sau đó tức giận quát một tiếng.
Loong coong!
Vậy mà rút trong thân kiếm ra một thanh kiếm khác, lập tức đâm vào hai mắt Lý Vân Tiêu, hàn quang lóe lên, trực tiếp đâm mù mắt người, kiếm quang lăng lệ như muốn gọt đầu của người ta..
Đ-A-N-G...G!
Đáng tiếc Lý Vân Tiêu có diệu pháp linh mục thấy rõ ràng, hai ngón tay kẹp lần nữa, mỉm cười nói:
- Trong kiếm này còn có kiếm không?
Tử Duệ cười lạnh, nói:
- Tiểu tử quả nhiên thật sự có tài, khó trách dám xông vào cấm địa của lão phu.
Hắn hất tay lên, kiếm kia cũng không muốn, trực tiếp vứt sạch, phất tay áo liền xoay người rời đi.
Lý Vân Tiêu ném rường kiếm đi, theo sau nói:
- Tử Duệ trưởng lão, tại hạ có một ít nghiên cứu khôi lỗi thuật, muốn luận bàn với trưởng lão một phen.
Tử Duệ dừng bước, xoay người dò xét Lý Vân Tiêu vài lần, cười nhạo nói:
- Mao hài tử, còn có nghiên cứu khôi lỗi thuật sao, ha ha!
Lý Vân Tiêu cũng không có tính nhẫn nại với hắn, nói:

- Được rồi, cho dù ta không nghiên cứu, ta chỉ muốn thỉnh giáo trưởng lão hơn mười vấn đề mà thôi.
- Hơn mười?
Tử Duệ dừng bước lại, cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng mình là đệ tử của ta sao? Cho dù là đệ tử của lão phu, cũng không có khả năng một lần giải đáp hơn mười nan đề. Xem ngươi có chút bổn sự, có thể xông vào đây, ta cho ngươi hỏi một câu, hỏi xong thì cút.
Lý Vân Tiêu nghĩ xong, nhân tiện nói:
- Vừa rồi hai khôi lỗi trước cửa, hẳn là sinh ra linh trí a? Nhưng mà linh trí cực thấp, cùng loại với khí linh bình thường. Nhưng bọn chúng thời điểm công kích phối hợp lẫn nhau, ta rất muốn biết, hai, thậm chí khôi lỗi làm thế nào mới có thể hợp làm nhất thể?
Tử Duệ sững sờ, lập tức sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, toàn thân đều là sát khí, quát:
- Nói! Là ai cho cho ngươi tới tìm hiểu khôi lỗi thuật của ta?
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, nói:
- Trưởng lão đại nhân muốn nuốt lời sao? Trả lời ta đi.
Tử Duệ lạnh lùng nói:
- Trả lời vấn đề của ngươi chưa hẳn không thể, ta nói ngươi cũng nghe không hiểu, ta chỉ muốn biết là kẻ nào sai sử ngươi tới đây, vậy mà dám nhìn thành quả nghiên cứu của lão phu.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
- Như thế nào, cả Hóa Thần Hải này trừ Tử Duệ trưởng lão ra, còn có người cảm thấy hứng thú với thứ này sao?
Tử Duệ sững sờ một chút, lập tức nhíu mày, nghĩ một hồi, nói:
- Nói cũng đúng, kỳ quái ah, Hóa Thần Hải trừ mấy đệ tử của ta ra, giống như không có người nghiên cứu cái này...
Hắn lúc này đánh giá Lý Vân Tiêu vài lần.
Vừa xem xét thì Tử Duệ kinh hãi không thôi, hắn phát hiện mình không nhìn thấu tu vi của Lý Vân Tiêu.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tử Duệ thận trọng, có thể tùy ý đi lại trong Hóa Thần Hải, trẻ tuổi như thế, lai lịch chắc chắn không nhỏ.
Lý Vân Tiêu ôm quyền nói:
- Thuật trưởng đại nhân mới bổ nhiệm trưởng lão danh dự, Lý Vân Tiêu, đặc biệt thỉnh giáo Tử Duệ trưởng lão về khôi lỗi thuật.
- Trưởng lão danh dự?
Tử Duệ ăn cả kinh, lại dò xét Lý Vân Tiêu vài lần, nói:
- Ta mặc dù quanh năm dốc lòng nghiên cứu, không hỏi thế sự, nhưng Hóa Thần Hải sính ra trưởng lão danh dự chính là đại sự, không có khả năng không hề nghe thấy, lệnh bài ngươi đâu?
Lý Vân Tiêu nói:
- Vừa mới bổ nhiệm, còn không có lệnh bài.
Tử Duệ cười lạnh nói:
- Người nói dối cấp thấp quá.
Lý Vân Tiêu nói:
- Thân phận của ta không trọng yếu, trọng yếu là luận bàn khôi lỗi thuật.
- Luận bàn? Ha ha, chê cười, ngươi có tư cách gì luận bàn với lão phu.
Tử Duệ không che dấu cái gì, vẻ mặt khinh miệt.
Lý Vân Tiêu lấy ngọc giản ra đưa tới, nói:
- Trưởng lão trước xem cái này.
Thần thức Tử Duệ quét qua, hắn nhíu mày, cầm thần ngọc giản và cảm ứng.
Sắc mặt của hắn biến hóa, vốn kinh ngạc lại lập tức kinh hãi, lại trầm tư, hắn lâm vào suy nghĩ thật sâu.
Hai người đứng đó không nhúc nhích, Lý Vân Tiêu mỉm cười nhìn cảnh này.
Qua hai canh giờ, Tử Duệ mới chậm rãi khôi phục tâm thần, nói:
- Ngọc giản này ngươi có được từ đâu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hải ngoại tông môn lánh đời, Mục gia Mục Trang cho ta.
- Gia chủ Mục gia? Khó trách, khó trách!
Thần thái Tử Duệ hiểu ra, hai tay cầm ngọc giản như chí bảo, nói:
- Trong đó chứa đựng tâm đắc và lĩnh ngộ khôi lỗi thuật chính là vật báu vô giá, ngươi không giữ lại cho ta quan sát, có thể thấy được ngươi tuổi còn rất trẻ, không hiểu giá trị thứ này.
- Ha ha.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cũng không phải là ta không rõ giá trị, mà là không xuất ra trọng bảo, Tử Duệ trưởng lão sao quan tâm tới ta.
- Ha ha.
Tử Duệ xấu hổ cười cười, nói:
- Nói cũng phải, nếu đã nhận chỗ tốt của ngươi, lão phu tự nhiên cũng sẽ không keo kiệt, ngươi có gì khó thì hỏi đi.
Bộ dáng của hắn như đã tính trước, căn bản là không cho rằng Lý Vân Tiêu có thể hỏi cái gì giá trị.
Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:
- Sợ là không nói rõ trong thời gian ngắn, Tử Duệ trưởng lão không mời ta đi vào an vị sao?
Tử Duệ cau mày nói:
- Còn không nói rõ sao? Thời gian lão phu có hạn, rất quý đấy.
Lý Vân Tiêu thầm mắng không thôi, cho ngươi nhặt tiện nghi lớn như thế, bây giờ còn cố làm ra vẻ, hắn lấy khôi lỗi hình người ra, nói:
- Đại nhân xem cái này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.