Chương trước
Chương sau
Khúc Hồng Nhan suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần ngăn cản Thương là được, về phần thủ thắng hoặc là ngăn cơn sóng dữ thì không cần, trước khi có lực lượng mạnh hơn đầu nhập vào chiến trường, bằng không đừng nghĩ tới đảo ngược tình thế.
Giờ phút này thấy nhân tộc có thoái ý, nàng càng không có tâm chiến đấu, chỉ cần mọi người rút lui thì người Yêu tộc muốn ngăn cản nàng rất khó, lại nhìn qua phía Lý Vân Tiêu, hiểu ý cười cười.
Đột nhiên gợn sóng xuất hiện kịch liệt, dần dần tiêu tán, bầu trời khôi phục bình tĩnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
- Ân, xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người sững sờ một chút.
- Không tốt! Không gian nơi này bị trấn áp, không cách nào mở thông đạo ra.
Trong chiến hạm có tiếng kinh hô, rối loạn sinh ra.
Đám người Lý Vân Tiêu giật mình nhìn qua bên ngoài vòng phòng ngự, những Yêu tộc kia vẫn đang chém giết, không có làm ra động tĩnh gì.
Huyền Hoa cả kinh nói:
- Khó trách một thời gian ngắn không có người xuất hiện, thì ra thông đạo bị phong tỏa, là Yêu tộc gây nên sao?
Sắc mặt Thiên Chiếu Tử vô cùng khó coi, ngẩng đầu nhìn lên trời, phẫn nộ quát:
- Là ai?
Một đạo tinh thần lực mênh mông như biển hóa rồng bay thẳng tới.
Trong hư không có tiếng nổ vang sinh ra, lực lượng như bài sơn đảo hải nhưng không thể xông phá xiềng xích phong tỏa, ngược lại làm cho Ngũ Đấu Tinh La Trận bị ảnh hưởng, trở nên cực không ổn định.
Ầm ầm!
Rốt cục một đạo phòng ngự bị phá, đám người yêu tục mừng như điên, không ngừng xông vào, điên tuôn tấn công chiến hạm đầu tiên.
- Giết ah!
Tiếng chém giết rung trời, người Yêu tộc giống như châu chấu lao vào chiến hạm đầu tiên, trong khoảnh khắc bao phủ nó vào trong!
Những chiến hạm còn lại thu hồi phòng ngự của mình, lấy bảo hộ bản thân làm chủ.
Bởi vì Yêu tộc đang lao vào chiến hạm đầu tiên, khiến cho áp lực của bọn họ giảm đi không ít, nhưng đều kinh hãi nhìn qua chiến hạm bị dìm ngập kia.
- Nơi đó là... Hắc Vũ Hộ đại nhân...
Tất cả mọi người lúc này toát mồ hôi lạnh, chiến hạm kia không ngừng có hào quang chiến đấu, nhưng khắp nơi đều trông thấy thân ảnh của Yêu tộc.
- Không tốt! Chiến hạm muốn tự bạo, chạy mau!

Đột nhiên một gã Yêu tộc quát to lên, mấy trăm đạo thân ảnhlập tức bay ra bốn phía.
Trận pháp trên chiến hạm cửu giai đồng thời tỏa ra, phát ra hào quang chói mắt!
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, giống như mặt trời ló dạng, dư âm ảnh hưởng khuếch tán ra chung quanh, lập tức thôn phệ mấy trăm yêu tộc vào trong.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch, sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn qua vụ nổ.
Tất cả mọi người không thể nhìn thấy, nhưng diệu pháp linh mục của hắn nhìn thấy rõ ràng, vụ nổ này chính là Hắc Vũ Hộ thôi động, thân ảnh uy nghiêm bất khuất không buông tha vỡ vụn trong vụ nổ, hóa thành một đám bụi bậm.
- Như thế nào...
Hai tóc mai của Huyền Hoa lúc này chảy mồ hôi lạnh, cầm lấy tay Lý Vân Tiêu nói:
- Hắc Vũ Hộ như thế nào?
Lý Vân Tiêu có chút nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Tất cả mọi người lập tức hiểu được, đều yên tĩnh một hồi, giống như không cách nào tin tưởng và tiếp nhận.
Thánh Vực năm đại chấp chính tư, bây giờ đã chết một người.
Sắc mặt Hoang đại hỉ, cuồng tiếu nói:
- Ha ha, phá vỡ một chiếc, còn thừa lại bốn chiếc, xông lên, giết toàn bộ!
Tuy vụ nổ này làm chết mấy trăm Yêu tộc, nhưng lại tăng sĩ khí thật lớn, mọi người đều điên cuồng lên.
Thiên Chiếu Tử cũng thất thần, chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, kinh ngạc nói:
- Tại sao có thể như vậy...
Ngũ Đấu Tinh La trận bị phá, tuy phòng ngự chiến hạm cửu giai mạnh cũng không ngăn được Yêu tộc oanh kích như châu chấu, sẽ bị phá nát nhanh chóng.
Khúc Hồng Nhan kinh hãi, cũng bất chấp Thương, trực tiếp chém một kiếm, bổ ra một con đường, bay trở về bên cạnh Lý Vân Tiêu, nói:
- Thế cục chống đỡ không nổi, chúng ta đi!
Lý Vân Tiêu cũng nhìn qua Thiên Chiếu Tử đang thất thần, nói:
- Đại thế đã mất, đại nhân không nên xoắn xuýt, đi trước!
Mấy tên đứng đầu Yêu tộc đều nhìn chằm chằm vào chiến hạm này, đối với bọn họ mà nói, có hai người rất trọng yếu, Thiên Chiếu Tử cùng Lý Vân Tiêu đều ở bên trong, làm sao để bọn họ chạy thoát chứ.
Hoang cùng Thương đều xuất hiện trước chiến hạm, lúc này đánh thẳng vào Lý Vân Tiêu cùng Thiên Chiếu Tử.
Đám người Huyền Hoa và Cố Thanh Thanh đã sớm bị đám Yêu tộc như châu chấu vây quanh, cũng bị bức lui từng người, càng đánh càng suy yếu.
Xa Vưu nổi giận mắng:
- Lần này sẽ không thật chết ở đây chứ?
Hắn bị vô số quyền và kiếm đánh trúng, kinh mạch chấn động nổ tung ngã trên chiến hạm, đứng không vững.
Hừ!
Đột nhiên trên bầu trời có tiếng hừ lạnh vang lên, giống như từ năm tháng xa xưa truyền tới, âm thanh cũng không lớn nhưng truyền vào tai mỗi người rất rõ ràng.
Đột nhiên hai mắt Thiên Chiếu Tử sáng ngời, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trời cao có một thân ảnh lão giả xuất hiện, hắn mặc trường bào màu xanh phiêu đãng trong gió, mái tóc bạc trắng, râu trắng bồng bềnh, tư thái tiên phong đạo cốt.
Lão giả vừa xuất hiện, lập tức dẫn tới vô số người giật mình, đặc biệt là người Yêu tộc, người này rõ ràng là cường giả nhân tộc, hơn nữa tu vị thâm bất khả trắc.
Thiên Chiếu Tử lúc này mừng như điên, điên cuồng hét lên nói:
- Lão quỷ, ngươi còn chưa có chết ah!
Lão giả hừ lạnh nói:
- Ngươi còn không chết, ta làm sao có thể sẽ chết chứ?
Ánh mắt Thiên Chiếu Tử dường như hơi ướt át, rung giọng nói:
- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Nhanh, nhanh cứu mọi người!
Ánh mắt lão giả quét qua, nhìn qua một chiến hạm khác, năm ngón tay bấm niệm pháp quyết, hóa ra một ấn quyết đánh xuống.
Một phù văn cực lớn hiện ra trên không trung, sau đó áp xuống như thái sơn áp đỉnh.
Ầm ầm!
Ấn phù rơi xuống chiến hạm, đột nhiên nổ tung, vô số huyết nhục nổ tung, không ít võ giả nhân tộc ngộ thương, trực tiếp phấn thân toái cốt.
Một đạo ánh sáng bay lên, trốn ra sau lưng lão giả, đúng là Vi Thanh, trên người đẫm máu, hắn cúi người hành lễ:
- Phụ thân!
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.
Người này chính là phụ thân Vi Thanh, chính là một trong tam lão lánh đời nhiều năm, Vi Vô Nhai!
Hắn xuất hiện lập tức mang tới sinh cơ cho mọi ngươi, mặc dù trên bốn chiến hạm đầy Yêu tộc, mọi người vẫn điên cuồng chống lại.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, ngưng trọng nói:
- Không gian nơi này bị trấn áp, một kích của Thiên Chiếu Tử đại nhân cũng không rung động mảy may, vì sao Vi Vô Nhai có thể tiến vào?
Thiên Chiếu Tử được đề điểm, sắc mặt đột biến, nhiệt tình trong mắt biến mất sạch sẽ, trong mắt bắn ra hàn quang.
Vi Thanh lau máu trên mặt, nói:
- Phụ thân, ngươi cuối cùng nhịn không được đi ra.
Vi Vô Nhai hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu ta không ra, sợ là ngươi cũng giống như Hắc Vũ Hộ, sẽ vẫn lạc nơi đây.
Người Thánh Vực nghe xong nội tâm cả kinh, dường như nghe được cái gì đó không đúng.
Vi Thanh sắc mặt trắng bệch, dường như cũng có chút nghĩ mà sợ, cắn răng nói:
- Công Dương Chính Kỳ tên kia nhịn rất tốt nha, trốn đến bây giờ cũng không lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.