- Định giết ta? Chê cười, ta nói chỉ số thông minh của ngươi thấp chỉ là cầu thị mà thôi.
Lý Vân Tiêu cười dữ tợn, một tay nâng đâu suất thiên phong lên, hào quang năm màu phóng ra ngoài.
Nội tâm Mạch run lên, lập tức ý thức được không tốt, chính mình vì sao quên hắn có được thứ này, hiện tại bốn người hợp lực ngăn cản mình, muốn chạy cũng khó khăn.
- Đồ ngu xuẩn, đi chết đi!
Lý Vân Tiêu nện đâu suất thiên phong tới phía trước.
Mạch hoảng hốt, trước xu thế bài sơn đảo hải này, ép tới mức không khí kêu "Ầm ầm", hắn hãi hùng khiếp vía, cũng bất chấp chống lại bốn người hợp lực, mạnh mẽ thu hồi song đao, huyết quang lóe lên rồi chạy đi.
Bốn người đã sớm có chuẩn bị, xem chuẩn hắn sẽ chạy đi nên hợp lực nện thẳng tới.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong nện không trúng, không gian chung quanh vặn vẹo, nhưng mấy đạo đao kiếm cũng phá không chém thẳng vào huyết quang.
Xùy!
Huyết quang bay đi, phân thân né tránh nhưng vẫn bị một đạo kiếm quang chém trúng, sau đó thân ảnh Mạch hiện ra, hắn rên một tiếng, hiển nhiên đã bị thương.
Lý Vân Tiêu thu hồi kiếm của mình, lạnh lùng nói:
- Bị phong ấn trong Ngũ Hà Sơn quá lâu, không biết thế đạo hiểm ác, súng bắn chim đầu đàn, cũng chẳng trách ngươi.
- Ngươi...
Mạch tức giận muốn thổ huyết, rồi lại không thể làm gì, dùng lực lượng của hắn đối phó bốn người, còn có một cương phong hóa linh, tất cả chỉ miễn cưỡng làm được mà thôi.
- Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808082/chuong-2947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.