Chương trước
Chương sau
Thực lực Khúc Hồng Nhan như thế nào hắn chưa từng gặp qua, nhưng nếu là cung chủ Thần Tiêu Cung thì chắc chắn là nhân vật khó chơi.
Nếu cuối cùng nhân tộc lật bàn, chính mình mất đi kỳ ngộ trở thành Yêu Hoàng, đó mới là khóc không ra nước mắt.
Mạch dường như bị nói động, nói:
- Theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
- Liên thủ giết Thương! Ngươi làm Yêu Hoàng, ta cứu người.
Mạch không vui nói:
- Trước đại nghĩa hai tộc, ta làm ra chuyện nội chiến thật sự khó phục kẻ dưới.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Người thắng làm vua, người thua làm giặc, chỉ có người thắng mới có thể phục chúng. Ngươi giết Thương, trấn áp Hoang, nhất thống Yêu tộc, ngày sau đại chiến tộc ta. Đừng tưởng rằng hiện tại Yêu tộc chiếm cứ thượng phong thì thắng chắc, nếu là ta không có đoán sai, viện binh của hai đại thánh địa đang tới, đến lúc đó một trận chiến này sẽ là vũng bùn, ai cũng đừng mong bứt ra được, tất nhiên sẽ chiến tới khi một bên bị diệt. Mà sau lưng tộc ta chính là cả Thiên Vũ Đại Lục to lớn, cường giả vô số, Mạch tiên sinh suy nghĩ tốt chưa?
Cố Thanh Thanh gật đầu, nghiêm túc nói ra:
- Tiểu tình lang nói không sai, chỉ có hai tộc chung sống hoà bình mới là chính đạo. Cho dù là ai muốn tiêu diệt đối phương, đây là người điên nói mộng, càng làm bản thân mình lâm vào vũng bùn không cách nào thoát ra được. Huống chi Yêu tộc thế yếu, mặc dù hôm nay có thể thắng, có thể chống được nhân tộc phản công sau đó sao? Hai tộc cho tới nay xung đột không ngừng, nhưng mà không có đại chiến chính thức đâu, không có ảnh hưởng tới căn bản của hai tộc.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nói, nếu không phải ngươi vài ngàn năm trước trấn áp Yêu tọc dưới Ngũ Hà Sơn, thù hận hai tộc cũng không kéo dài tới hôm nay.
Cố Thanh Thanh cười nhạo nói:
- Vậy là trách ta rồi!
Lý Vân Tiêu tức giận:
- Ngươi còn ở lại chỗ này giày vò cái gì? Nhanh đi thả Hồng Nhan ra.
Cố Thanh Thanh nói:
- Ngũ Hà Sơn vốn là huyền khí ta luyện hóa, nhưng hiện tại chỉ là một đám thần thức hàng lâm thân thể Lạc Vân Thường, lúc trước khi thi triển Thái Du Hồng Trần Quyết đã không dẫn động nó được, muốn thu hồi huyền khí không dễ dàng.
Lý Vân Tiêu vội la lên:
- Vậy làm sao bây giờ?
Cố Thanh Thanh nói:
- Ta truyền Thái Du Hồng Trần Quyết cho ngươi, chờ chuyện nơi đây xong ngươi tự lục lọi, Ngũ Hà Sơn này xem như lễ vật bổn cô nương tặng cho ngươi.
Lý Vân Tiêu: "..."
Đột nhiên Mạch cười cười, nói:
- Ha ha, xem ra ta không cần lựa chọn. Cung chủ Thần Tiêu Cung trong thời gian ngắn không ra được, ngồi đợi Thương và nhân tộc đại bại, khi đó ta sẽ ra tay.
Lý Vân Tiêu: "..."
Cố Thanh Thanh kêu lên:
- Ai nha, hiện tại làm sao bây giờ, người Thánh Vực sắp bị đánh chết rồi.
Lúc hai người nói chuyện, Ti Đình Ngữ cùng Thương Ngô Khung không ngừng bị đánh thổ huyết, đau khổ chèo chống, mà Thương nhàn nhã như đang dạo chơi.
Lý Vân Tiêu tức giận:
- Đều tại ngươi không lựa lời, cái gì đều nói ra!
Cố Thanh Thanh ủy khuất nói:
- Lại trách ta roài.
Lý Vân Tiêu im lặng, nói:
- Bất chấp nghĩ nhiều, tuy người Thánh Vực chấp chính tư và thuật uyển ta nhìn không vừa mắt, nhưng bọn họ dù sao cũng là hai trụ cột nhân tộc, tuyệt không thể mất.
- Đi một bước nhìn một bước.
Lý Vân Tiêu lưu lại một câu sau đó bay thẳng về phía Thương.
Nội tâm của hắn lo lắng, nói đùa gì vậy, nếu trong bốn Thánh Vực chấp chính tư và Thiên Chiếu Tử đại nhân cùng nhiều cường giả thuật uyển bị đánh chết, đây là đại sự kinh thiên cỡ nào, sợ là trực tiếp dao động lực ảnh hưởng và địa vị của hai thánh địa.
Nếu hai đại thánh địa sụp đổ, đây chính là đại sự thiên hạ rồi.
Cá sấu xoay quanh người của hắn, hóa thành cương phong kéo hắn bay lên trời.
Sau khi thu nạp cương phong cự linh trong thâm u thủy kính, tính tình cá sấu cũng dường như có biến hóa, ban đầu từ lười biếng không chết không sống, biến thành hiếu chiến hung ác, cũng không thể nói là tốt là xấu.
- Hai vị nên nghỉ ngơi một hồi.
Ngay thời điểm Thương Ngô Khung và Ti Đình Ngữ bị đánh không ngừng thổ huyết, nghe được tiếng nói tuyệt vời nhất thế gian.
- Là Lý Vân Tiêu. . .
Thương Ngô Khung cả kinh, lập tức đại hỉ, vội vàng lui đến sau lưng Lý Vân Tiêu, nói:
- Xin nhờ Phá Quân Võ Đế.
Ti Đình Ngữ cũng lảo đảo, tránh ra phía sau, không nói một lời.
Lý Vân Tiêu nói:
- Đợi lát nữa có viện quân tới không?
Thương Ngô Khung vội hỏi:
- Đã đưa tin trở về, sợ rằng không bao lâu sẽ có viện quân, chúng ta đánh giá sai thực lực đối phương.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, ta tự hỏi còn có thể kéo một hồi. Nếu không có viện quân tới, bản thiếu gia hiện tại quay đầu về nhà, cố gắng còn có thể vượt qua bữa cơm chiều.
Ti Đình Ngữ: ". . ."
Thương Ngô Khung cười khổ nói:
- Phá Quân đại nhân nói đùa. Không chỉ đưa tin trở về Thánh Vực và Hóa Thần Hải, Phệ Hồn Tông cùng Vạn Tinh Cốc ở gần nơi này cũng đã đưa tin qua, có lẽ sẽ có viện quân tới nhanh thôi.
Lý Vân Tiêu lúc này mới yên tâm nói:
- Tốt, ta sẽ tận lực kéo một hồi, nếu như chờ lâu không thấy viện quân, bản thiếu gia cũng không phụng bồi... Mẫu thân ta chờ ta về ăn cơm sớm đấy.
Sắc mặt Ti Đình Ngữ tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết có phải giật mình vì lời của hắn hay không, nàng nói:
- Phá Quân đại nhân hết sức là được, chúng ta vô cùng cảm kích.
Lý Vân Tiêu nói:
- Quan hệ tới hưng suy của tộc ta, tuy bổn tọa nhìn chư vị không thuận mắt, nhưng thời điểm này cũng bất chấp nghĩ nhiều.
Thương cười lạnh nói:
- Bàn hậu sự xong chưa?
Lý Vân Tiêu hỏi lần nữa, nói:
- Xác định có viện quân tới chứ?
Ti Đình Ngữ: "..."
Thương Ngô Khung khổ sở nói:
- Xác định.
Lý Vân Tiêu lúc này mới yên tâm, dường như nắm chắc, nhìn qua Thương cười nói:
- Sơn thủy có gặp lại, không thể ngờ chúng ta gặp nhanh như vậy.
Thương nói:
- Ngươi muốn kéo dài thời gian chờ viện quân? Bổn tọa mặc dù không dám nói đã thiên hạ vô địch, nhưng người có thể cứu các ngươi không nhiều lắm. So sánh với giết bọn họ, ta càng có hứng thú giết ngươi.
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
- Chờ viện quân chỉ là thứ nhất, ta còn muốn nói cho ngươi biết một chuyện. Thương yêu chi mạch, thực lực không dưới ngươi, hắn đang ở dưới chờ ngươi bị thương, khi đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đấy.
Sắc mặt Mạch dưới Ngũ Hà Sơn đại biến, giận dữ hét:
- Lý Vân Tiêu, đáng chết!
Cố Thanh Thanh cười nói:
- Ha ha, tiểu tình lang thật biết chuyện đấy.
Ánh mắt Thương ngưng tụ, hắn nhìn xuống dưới, tỏa ra sát ý khôn cùng, sau đó cười một tiếng, nói:
- Thương yêu nhất tộc đúng là phiền phức, nhưng bổn tọa có Hồn Thiên Nghi trong tay, đủ để trấn áp vạn yêu, một lần nữa thành Yêu Hoàng. Việc này không cần ngươi quan tâm, ngươi nên quan tâm mình chết như thế nào đi.
"Loong coong" một tiếng, một đạo hào quang từ trong Hồn Thiên Nghi bắn thẳng tới.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, sau khi sử dụng a lại huyền việt, thực lực của hắn còn chưa khôi phục, hắn không cách nào ngăn cản đạo hào quang này, hắn sinh ra cảm giác vô lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.