Chương trước
Chương sau
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm! Thật sự cho rằng có thể nuốt ta sao?
Gương mặt Mạch vặn vẹo một hồi, lập tức khôi phục bình thường, trên mặt mang theo một tầng sương lạnh, lạnh như băng nói ra:
- Ngươi không có nghĩ tới vì sao thực lực của ta giảm xuống như vậy sao?
Dương sững sờ, lập tức thối lui mấy trượng, không dám tới quá gần, nói:
- Tự nhiên là bởi vì ngươi bản thân bị trọng thương.
Mạch hừ lạnh nói:
- Mặc dù có thương tích, cũng không phải loại người như ngươi có thể đấu với ta. Huống hồ với lực lượng của ta, trong thiên hạ này có ai gây thương tổn cho ta?
Sắc mặt Dương biến hóa, dường như rất quen thuộc lực lượng của Mạch, hắn bắt đầu nghi hoặc.
Mạch nói:
- Người chiến đấu với ta là người tổn thương ngươi, ngươi cảm thấy thực lực của hắn có thể gây tổn thương cho ta sao?
Dương kinh hãi, lại lui về sau vài bước, nói:
- Nếu là hắn thì đúng là không thể làm tổn thương ngươi, nhưng mà tổn thương của ngươi...
Lý Vân Tiêu nghe xong nhướng mày, nội tâm kêu một tiếng, hai người dều là bại tướng dưới tay của hắn, rõ ràng còn bị bọn họ xem thường.
Mạch lạnh giọng nói:
- Tự nhiên là có nguyên nhân, bổn tọa mang đại bộ phận lực lượng lưu ở chỗ kia.
Sắc mặt Dương đại biến, kinh hãi nói:
- Ngươi nói là...
Mạch lạnh lùng nói:
- Giờ này phút này ngươi cảm thấy còn có thể thôn phệ ta sao? Tình huống xấu nhất là ta rút lực lượng trở về, ăn tươi ngươi chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Dương lui ra sau lần nữa, cảnh giác nói:
- Hừ, trong nháy mắt sao? Vậy ngươi vì sao không rút về đi, sợ là không rảnh phân thân a!
Mạch gật đầu nói:
- Đúng thế, lực lượng bên kia vượt quá ta tưởng tượng, giờ phút này bản thể ta đã bị ngăn lại. Ta và ngươi quay trở về bản thể, cùng đối phó bên kia. Ta và ngươi là giống nhau, cũng chỉ một phân thân của bản thể mà thôi.
Lý Vân Tiêu đang âm thầm nghe thì rất khiếp sợ, lực lượng của Mạch đã là siêu phàm nhập thánh, hơn nữa còn mạnh hơn siêu phàm nhập thánh bình thường rất nhiều, nếu đây chỉ là một đám phân thân, như vậy bản thể của hắn mạnh tới mức nào?
- Khó trách trước đó hắn nói thương yêu là mạnh nhất trong Yêu tộc.
Lý Vân Tiêu nghĩ thầm trong lòng, hơn nữa cảm xúc chấn động lợi hại, xem ra Mạch không đơn giản, sợ là thực lực bản thân không dưới Thương và Hoang, sở dĩ biểu hiện khuất tùng chịu thua, sợ rằng lúc mấu chốt sẽ dùng bản thể bộc phát.
Lý Vân Tiêu nghĩ tới đây thì xoắn xuýt, tồn tại cường đại như thế mà đi ra, sợ rằng càng long trời lỡ đất, phải chăng có nên ngồi chờ hai phân thân này chém giết sức cùng lực kiệt rồi tiêu diệt, dùng suy yếu thực lực bản thể của Mạch.
Sắc mặt Dương biến thành khó coi, căn bản không dám tới gần nữa, nhưng dường như có chút không cam lòng, nói:
- Nếu ngươi cũng có ý thức độc lập của mình, vì sao phải bị hắn nuốt hết, không bằng theo ta rời đi. Thiên địa to lớn, có thể tùy ý chúng ta tiêu dao tự tại.
- Ha ha ha!
Mạch cười ha hả, mỉa mai nói:
- Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định thôn phệ ta mà, hoặc là nói chưa từ bỏ vật này? Cho dù là thứ nào, cũng không phải ngươi có thể nhúng tay. Nghe ta nói đi, ngươi bây giờ bỏ trốn, có thể trốn bao xa thì đi bao xa. Chuyện nơi này vừa giải quyết xong, chuyện thứ nhất bổn tọa làm chính là đi khắp thiên hạ tìm ngươi, bắt ngươi nuốt trở về.
Mạch nói cao hứng, trong mắt có tinh quang lóe lên, đầu lưỡi không ngừng liếm môi, mùi máu tươi nồng đậm.
Sắc mặt Dương âm trầm đến cực điểm, không biết làm sao cho phải, tiến thoái lưỡng nan.
Mạch cười lạnh nói:
- Nếu ngươi không đi, lại có đảm lượng đi tới cùng thì đi.
Hắn không hề để ý tới Dương, quay người tiến vào trong trận pháp.
Dương cắn răng một cái, trong mắt sinh ra ý kiên quyết, quát lên:
- Nếu ngươi vào lúc này chật vật như vậy, chứng minh bản thể giờ phút này không rảnh chú ý tới. Chờ ta ăn ngươi, liền có với có tư cách chống lại bản thể, sẽ có cơ hội ăn hắn!
Dương quyết định, tiếp tục tiến lên phía trước.
- Đồ ngu xuẩn!
Mạch giận dữ, quay đầu chém ra một đao1
Thân ảnh Dương lóe lên, nhanh chóng vượt qua một đao này, hắn xuất hiện trước mặt của Mạch, thân ảnh hóa thành bãi máu đen.
- Cuồng vọng!
Mạch vừa sợ vừa giận, không ngừng vung vẩy song đao, hắn không chém không trúng máu đen, nội tâm vô cùng lo lắng.
- Quả nhiên ta đoán không sai, cũng đừng có giãy dụa, dung hợp làm một với ta đi, ha ha ha...
Dương cười như điên, hắn lao thẳng về phía Mạch, giống như một bộ quần áo dính máu, dính lên mặt ngoài của Mạch, ăn tươi hắn.
Lý Vân Tiêu yên tĩnh xem hai người tranh đấu, trong mắt đầy hàn ý, nếu thực sự để Dương nuốt Mạch, hắn tất nhiên sẽ bị tiêu diệt trước tiên, nếu mặc kệ rời đi, tương lai khó biết được.
Thời điểm hắn đang do dự, chuẩn bị tùy thời có ý định ra tay, huyết y kia dừng lại.
Mạch vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, nhưng mà sắc mặt nhăn nhó như băng.
Lý Vân Tiêu mở to mắt ra, diệu pháp linh mục nhìn qua bên này, chỉ thấy khí thế trên người của Mạch gia tăng, tốc độ lan tràn nhanh tới mức khó có thể tin nổi!
- Ngươi...
Dương cũng khiếp sợ kêu to lên, lập tức huyết y lui ra khỏi người Mạch, trực tiếp hóa thành huyết quang chạy trốn.
- Trình độ không kém lắm!
Mạch lầm bầm lầu bầu, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhìn chằm chằm vào Dương đang bỏ chạy, nói:
- Đồ ngu xuẩn, phá hư đại sự bổn tọa, há có thể cho ngươi chạy thoát!
Hắn vung tay lên, lập tức trận pháp trên không gian xoay tròn, giống như vô số bánh răng ảnh hưởng lẫn nhau.
Dương vốn đã bỏ chạy mấy trăm trượng, lại "xuyên qua không gian", hắn quay trở lại vị trí cũ, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Mạch lạnh lùng nhìn qua hắn, mỉa mai nói:

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!
Lực lượng khủng bố trên người Mạch bộc phát ra ngoài, đồng thời thân thể của hắn hóa thành huyết vụ lao tới.
Dương kinh hãi, thi triển huyết độn trốn đi.
Lý Vân Tiêu im lặng, tranh đấu này biến hóa quá nhanh, nhân vật sắm vai thợ săn và con mồi biến hóa khó lường.
Ầm ầm!
Trong không gian có tiếng nổ tung, dường như từ trong trận pháp truyền ra, tiếng nổ này rất lớn, không gian bắt đầu trở nên bất ổn.
- Đáng chết!
Mạch hét lớn một tiếng, lửa giận khôn cùng bùng phát, nói:
- Ngươi là đồ ngu xuẩn, đều tại ngươi!
Dương thấy huyết vụ bao trùm hắn, biết rõ chạy trốn vô vọng, cũng bất cứ giá nào, cắn răng nói:
- Ta hiểu rồi, nhất định là ngươi rút lực lượng của bản thể, cho nên bản thể bên kia xảy ra vấn đề!
- Cho dù giết ngươi một ngàn lần cũng không thể đền bù tổn thất.
Mạch giận dữ, hóa thành máu tươi bắn vào người Dương.
Trạng thái của Dương lúc này trở nên bình tĩnh, hai tay đánh ra ấn ký cổ quái, nói:
- Ngươi không phải nói tất cả công pháp của ta tới từ ngươi sao? Hiện tại ta cho ngươi thấy vũ kỹ cường đại ta học được từ nhân loại.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua, nhìn lên người Dương, hắn nhìn thức mở đầu của thủ ấn kia, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm giác, cảm thấy chiêu này thập phần cường đại, tất nhiên có uy lực kinh thiên động địa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.