Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu cũng có thể cảm nhận được bi phẫn của hắn, thở dài:
- Thiên hạ làm gì có yến hội không tàn, bọn họ đi theo ngươi vài vạn năm, cuối cùng có ngày ly biệt. Có lẽ chỉ là tới quá mức đột ngột, cho nên ngươi phải học tiếp nhận đi.
- Ha ha ha, ngươi là đồ tạp chủng, giết Dực, giờ phút này còn dám điên thanh tiếu ngữ trước mặt ta?
Lửa giận không ngừng thiêu đốt trên thân thể Thương, hư ảnh bản thể Họa Đấu tộc hiện ra sau lưng, hắn giận tới cực điểm.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ không tốt, vội nói:
- Huyền Hoa, Thi Thi cung chủ, mau ra tay phá trận!
Nếu như đám Thương nhúng tay vào, sợ rằng không thể phá trận, ngaycar cường giả Thánh Vực cũng bị diệt, muốn tiếp tục phong ấn Ngũ Hà Sơn chẳng khác gì nằm mơ.
Huyền Hoa lúc này đáp:
- Tốt!
Toái Tinh Cung giơ lên, Xuyên Vân Tiễn hiện ra, bắn đi như sao băng.
Vi Thi Thi cũng đồng thời ra tay, một kiếm chém xuống, vạn dây cung bay múa, hóa thành vô số âm phù bay lên không trung, đánh thẳng vào đại trận.
Từ bề bộn quát:
- Ngả tiên sinh, thu trận!
Ngả hơi do dự, giờ phút này đám Thương cũng xuất hiện, mặc dù bên trong nội bộ có mâu thuẫn, nhưng huynh đệ vẫn phải chung sức đối địch.
Ý niệm tới đây, hắn cũng không cần tiếp tục duy trì Tiểu Tinh Hà Đại Trận, lập tức thu ấn quyết, ngân hà đầy trời tán đi.
Hoang đồng thời quát:
- Tất cả mọi người nhanh tản ra!
Ngả đồng thời bấm niệm pháp quyết, những Yêu tộc gần đó bị thần thức của hắn chuyển di đi.
Ầm ầm!
Hai lực lượng mênh mông giáng xuống, giống như mưa to bao phủ thiên địa.
Tất cả võ giả nhân tộc hoảng hốt, đều sợ hãi đào tẩu, vài tên vốn trọng thương chạy không kịp, bị cuốn vào trong vụ nổ, tiếng kêu thảm thiết chưa truyền ra đã hóa thành bụi bậm.
Hai chiêu qua đi, cả thiên địa an tĩnh lại, không có một tia âm thanh, dường như là bão tố đang tới gần.
Sắc mặt Hắc Vũ Hộ vô cùng khó coi, võ giả Thánh Vực chết tổn thương hơn phân nửa, không chết cũng đều có thương tích trên người, ngay cả Vi Thanh cũng bị Lý Vân Tiêu đánh vào mặt đất, mất đi bóng dáng.
Mà người Yêu tộc càng đánh càng nhiều, càng đánh càng mạnh.
Nội tâm của hắn lo nghĩ vạn phần, mong mỏi Viên Cao Hàn có thể nói động Thiên Chiếu Tử, phái cường viện đến, nếu không thế cục hôm nay không xong.
Thương vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, lửa giận theo thời gian qua đi bị áp chế xuống.
Hư ảnh Họa Đấu sau lưng cũng trở về trong cơ thể.
Lê và Từ xuất hiện sau lưng Thương, cũng tụ hợp với những Yêu tộc khác.
Lê vô cùng bi phẫn, nhịn không được che mặt khóc, thấp giọng nức nở, hai mắt đỏ bừng.
Thế lực dường như chia làm ba phái, tất cả mọi người lẳng lặng đứng đó, cố gắng điều tức nguyên lực, không ai mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng nhất vẫn do Thương mở miệng, cũng không tranh miệng lưỡi với Lý Vân Tiêu, mà là nhìn về phía xa xa, nói:
- Hoang, cho đến ngày nay, quy thuận ta, hoàn thành đại nghiệp thống nhất.
Sắc mặt Hoang trầm xuống, tức giận:
- Dựa vào cái gì, đừng quên ta mới là Yêu Hoàng thời đại này!
Thương nói:
- Thời đại ở chỗ này đã xuất hiện đường ranh giới, thời đại ngươi làm Hoàng đã qua, tương lai không thuộc về ngươi.
Hoang nộ cười nói:
- Ha ha, thời đại lựa chọn không phải dựa vào miệng nói, mà là cần nhờ vào lực lượng đoạt! Ngươi cho rằng mình hơn ta sao?
Thương nói:
- Ngươi giờ phút này đang trọng thương, ta hiện tại dù áp chế ngươi cũng thắng không võ, ngươi sẽ không phục.
- Ha ha, buồn cười! Thực cho rằng ngươi rất hiểu ta sao?
Hoang mỉa mai nói:
- Bổn hoàng chờ lúc này đã lâu, chờ ngươi xuất hiện dấy, Thương!
Hoang lúc này đứng lên, thân thể tổn thương do lệ khí đã biến mất, từ từ khôi phục lại, khí tức cường đại không ngừng tản ra.
Ngả cả kinh nói:
- Bệ hạ ngươi...
Hoang hừ một tiếng, khinh miệt nói ra:
- Ta chính là vạn yêu chi hoàng,Tài Quyết Chi Nhận mặc dù lợi hại nhưng không đủ đánh ại ta, hắn là Vi Thanh thực lực không đủ!
Khí thế của Yêu Hoàng không ngừng tăng lên, thương thế đã khỏi hẳn.
Đám Yêu tộc sau lưng kinh ngạc sau đó hoan hô, cả đám vô cùng kích động.
Sắc mặt võ giả nhân tộc càng khó nhìn.
Biểu lộ của Thương cũng không có quá nhiều biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói ra:
- Tài Quyết Chi Nhận tụ tập lệ khí thiên hạ mà sinh, thu nạp vô số oán khí cùng máu huyết của võ giả, ngươi không có khả năng bình yên vô sự. Giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì trước mặt ta, ngươi cảm thấy buồn cười không?
Hoang khẽ nói:
- Mặc dù có chút vết thương nhỏ thì thế nào? Bổn hoàng dễ dàng áp chế nó. Sở dĩ vẫn không ra tay, chính là chờ ngươi hiện thân đấy.
Thương nói:
- Ngươi cảm giác mình có nắm chắc thắng ta? Nói nhưi vậy, cũng không cần vội vã phá vỡ phong ấn nơi đây rồi.
Hoang gật đầu nói:
- Đúng thế, ngươi có thánh khí Hồn Thiên Nghi của bổn tộc, bổn tọa không có nắm chắc, cho nên mới phải tìm tới thương yêu nhất tộc. Hiện tại phong ấn đã mở, ngươi lại chui đầu vô lưới, không phải là thiên thời địa lợi nhân hoà sao?
Sắc mặt Thương biến hóa, không chỉ có hắn, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy nội tâm chấn động, hoảng sợ nhìn qua phía Ngũ Hà Sơn.
Ngũ Hà Sơn vốn không có yêu khí gì, trong lúc này bắt đầu có yêu khí tràn ra, hóa thành sương mù thực chất.
- Làm sao lại như vậy?
Tất cả mọi người hoảng hốt, yêu khí trong núi cuồn cuộn, hoàn toàn khác biệt một trời một vực với vừa rồi.
Ngả cả kinh nói:
- Tại sao có thể như vậy?
Hoang thay đổi bộ dáng thô bạo vừa rồi, trở nên thập phần bình tĩnh, nói:
- Rất đơn giản, bởi vì phong ấn đã phá, bọn họ đã sớm có thể đi ra, nhưng để dẫn Thương đi ra cho nên thu liễm yêu khí.
Ngả giật mình nói:
- Nói như vậy trước đó...
Hoang gật đầu nói:
- Bổn hoàng đã sớm tính toán tốt với thủ lĩnh thương yêu rồi, ngay cả đám nhân tộc xuất hiện cũng chính là vì tru sát Thương!
Trong mắt của hắn có hàn quang lóe lên, sát khí lập tức tập trung Thương, Yêu tộc xôn xao, sau đó liền an tĩnh lại, hào khí giương cung bạt kiếm.
Thần sắc của Thương cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ nhàn nhạt nói ra:

- Nhưng hoàn toàn không ngời chính là cường giả nhân tộc có thể gây thương tích cho ngươi.
Hoang đạo:
- Đã nói qua, một chút tổn thương nhỏ mà thôi, chỉ thường thôi. Ngươi thử dò xét ta đi, như vậy sẽ biết thương thế của ta thế nào. Thương đại nhân, ngươi với thuộc hạ không thành thục của ngươi ngây thơ cực điểm, cũng bởi vì không thành thục cho nên thủ hạ của ngươi mới chết.
Sắc mặt đám người Hắc Vũ Hộ trở nên dễ nhìn, hắn hiện tại trông thấy hai Yêu tộc đang đấu nhau, có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Thương nghe vậy, lửa giận thật vất vả mới áp chế được đã bùng lên, sắc mặt lạnh giá.
Đột nhiên Từ nói ra:
- Ngô hoàng bệ hạ, bây giờ còn có người Thánh Vực ở đây, cũng không nên tự giết lẫn nhau, không bằng tiêu diệt kẻ thù bên ngoài trước, chúng ta lại tự mở hội nghị bổn tộc thương lượng chuyện này
Võ giả nhân tộc hoảng hốt, bọn họ nhanh chóng lui ra xa mấy trăm trượng.
- Hắc hắc hắc hắc, không khí ngoài núi vì sao bết bát như vậy, còn không bằng dồi dào linh khí như trong núi nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.