- Vậy ngươi đi chết đi!
Tính nhẫn nại của Hoang rốt cục ma diệt, giơ tay lên, lực lượng mênh mông tụ ở trong lòng bàn tay, không ngừng bốc lên.
Ngả vội vàng ngăn hắn lại nói:
- Bệ hạ ngừng tay.
Hắn xoay người hướng Từ nói:
- Đại Tế Tự, các ngươi xuất hiện ở nơi đây, tất cũng là vì việc Ngũ Hà Sơn, chìa khóa có ở trong tay ngươi không?
Từ nhìn hắn một cái nói:
- Chìa khóa đã bị ta phá huỷ, chư vị trở về đi.
Sắc mặt Ngả khó coi nói:
- Thương tiên sinh cùng Ngô Hoàng bệ hạ tranh đấu ta không có ý nhúng tay, nhưng Ngũ Hà Sơn Phong Ấn vây khốn tộc ta mấy nghìn năm, Đại Tế Tự vậy mà phá huỷ chìa khóa, thật sự là không thể nào nói nổi!
Người Yêu Tộc bốn phía cũng đều lòng đầy căm phẫn, trước vẫn đối với Từ có vài phần tình nghĩ, hiện tại đã hóa thành sát khí.
Từ nói:
- Nếu Ngô Hoàng bệ hạ muốn phá phong ấn, từ hơn mười năm trước liền có thể làm được, nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng chọn ở lúc này phá phongấn cứu người, kỳ tâm sáng tỏ.
Chúng Yêu kinh sợ, thần sắc trên mặt bất định, len lén nhìn về phía Hoang, nội tâm đều tự suy nghĩ.
Hoang hừ nói:
- Nói bậy! Bản Hoàng vẫn luôn hao hết tâm tư, muốn cứu đồng bào ra, cho tới giờ khắc này mới có cơ hội. Nếu không phải các ngươi tác loạn, tự nhiên đâm ngang, sợ là Phong Ấn nơi đây sớm bị ta phá vỡ.
Từ nói:
- Từ từng nhiều lần nêu ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808041/chuong-2907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.