Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mao Hạo Không thoáng cái trắng bệch, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể bất cứ giá nào, một con đường đi tới, thành làm Vương, bại làm giặc.
Hắn cắn răng nói:
- Triết đại nhân, xin ra tay giết Bách Chiến Thắng, ta nhất định phụ trách tìm chìa khóa về! Hơn nữa mục tiêu của chúng ta thủy chung là nhất trí!
Một gã trưởng lão phía sau Bách Chiến Thắng nổi giận nói:
- Đồ vô sỉ, lúc này chính mồm thừa nhận!
Đột nhiên Mạc Tiểu Xuyên cười nói:
- Ha ha, cái này liền phiền toái, hai vị đại nhân Thánh Vực nên làm thế nào cho phải đây?
Hác Liên Thiếu Hoàng trợn mắt nói:
- Còn có thể làm sao, đương nhiên là tróc nã kẻ phản bội chân chính rồi.
Mạc Tiểu Xuyên cười nói:
- Cái này chưa chắc.
Hác Liên Thiếu Hoàng một bộ thản nhiên nói:
- Ta không tin, chẳng lẽ Thánh Vực cũng cùng người Yêu Tộc cấu kết?
Mạc Tiểu Xuyên nói:
- Kỳ thực ta cũng không tin, rất muốn nhìn một chút a.
Sắc mặt Phi Thành cùng Thái Viên cực kỳ khó coi, hai người cũng không biết như thế nào cho phải.
Có khả năng khẳng định là không thể chơi đùa cùng Mao Hạo Không, nhưng nếu đứng bên Bách Chiến Thắng, chẳng phải là muốn đối phó Yêu Triết? Tên Đại Yêu trước mắt này vừa nhìn là biết Siêu Phàm Nhập Thánh, không phải là mình muốn chết sao?
Yêu Triết tựa hồ chỉ quan tâm chuyện Thương Yêu, hỏi:
- Thực lực Thương Yêu làm sao?
Mao Hạo Không lắc đầu nói:
- Không biết, năm đó Thương Yêu trốn ra, ta vốn cho là hắn đã chết, không nghĩ tới còn sống, là bị tên hỗn đản Chỉ Thái Thanh kia giấu đi.
Yêu Triết lạnh lùng nói:
- Cái gì cũng không biết, muốn ngươi có ích lợi gì?
Mao Hạo Không cả kinh, nhất thời cảm nhận được sát khí cực mạnh vọt tới, vội vàng nói:
- Ta có thể giúp đại nhân tìm chìa khóa về, dù sao ta là Thiên Nhạc Phủ Đại Trưởng Lão, đối với chìa khóa vẫn là hết sức hiểu rõ, hơn nữa đối với địa hình dãy núi này cũng quen thuộc.
Bách Chiến Thắng lạnh lùng nói:
- Chìa khóa do ta bảo quản gần trăm năm, có thể quen thuộc hơn ta sao? Đồng thời ta biết tìm như thế nào.
Mao Hạo Không hoảng hốt, cả giận nói:
- Bách Chiến Thắng ngươi. . .
Yêu Triết cười lạnh một tiếng, nói:
- Nói như vậy, Đại Trưởng Lão là hoàn toàn không có giá trị lợi dụng rồi.
Hắn giơ tay lên, hư không bắn ra, nhất thời trong hư không hiện ra mấy cây Cầm Huyền, kích thích bắn ra vầng sáng cực mạnh.
- Không!
Mao Hạo Không cảm thụ được sát ý, sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng phi thân bỏ chạy.
Thình thịch!
Hai tiếng huyền hưởng, hai vầng sáng trước sau đánh vào trên người hắn, trực tiếp nổ thành thịt nát, bị gió thổi tán trên không trung.
Tất cả mọi người đại biến, thân là Thiên Nhạc Phủ Đại Trưởng Lão, thực lực của Mao Hạo Không rất mạnh, nhưng bị một chiêu đánh chết, toàn trường nhất thời yên tĩnh lại, không ai dám hé răng.
Yêu Triết khinh miệt nói:
- Vô dụng như vậy, còn muốn bản tọa kích thích song huyền.
Hắn xoay người hướng Bách Chiến Thắng nói:
- Đi thôi, theo ta đi tìm Thương Yêu.
Tất cả mọi người rùng mình, tựa hồ đối phương đối với Thương Yêu hứng thú còn trên chìa khóa.
Hai người Thánh Vực nhìn nhau một cái, nội tâm cũng nắm lấy bất định, nhưng bất kể như thế nào, khẳng định là không thể cùng những Yêu Tộc này nẩy lên xung đột.
Mục đích của mình vốn là mở Ngũ Hà Sơn Phong Ấn, những Yêu Tộc này hơn phân nửa cũng là như vậy, vậy chỉ cần lẳng lặng quan sát, cũng tiết kiệm sức lực.
Hác Liên Thiếu Hoàng hiếu kỳ nói:
- Hai vị Thánh Vực đại nhân không phải là muốn bảo quản chìa khóa Ngũ Hà Sơn, để tránh rơi vào tay Yêu nhân sao, hiện tại Yêu nhân cướp chìa khóa xuất hiện, sao hai vị đại nhân bất động?
Phi Thành cùng Thái Viên đều là vẻ mặt xấu hổ, thẹn quá thành giận nhìn chằm chằm Hác Liên Thiếu Hoàng, nếu ánh mắt có thể giết người, Hác Liên Thiếu Hoàng đã tan xương nát thịt.
Mạc Tiểu Xuyên cười ha hả nói:
- Ngươi cái đầu mộc này, nói chuyện như vậy không phải là khiến hai vị đại nhân tiến thoái lưỡng nan sao, lấy thực lực của hai vị đại nhân, nếu xông lên, đó không phải là chịu chết sao, không lên lại mất mặt, lúc tiến thối lưỡng nan như vậy, ngươi đi đặt câu hỏi, không cảm thấy ngu ngốc sao. Nếu hai vị đại nhân thẹn quá thành giận, đem cừu hận chuyển đến trên người ngươi, lấy tính mệnh của ngươi, đừng trách sư huynh ta không cứu ngươi.
Hác Liên Thiếu Hoàng liên tục gật đầu nói:
- Thì ra là thế, ta sai rồi.
Phi Thành cùng Thái Viên tức đến sắc mặt tái xanh, bốn mắt tuôn ra hàn quang, nội tâm đem hai người Mạc Tiểu Xuyên giết vô số lần.
Bách Chiến Thắng xoay người, đối với một vị lão giả nói:
- Tôn trưởng lão, lúc ta không ở đây, liền do ngươi thay chức chưởng môn, những người còn lại phải toàn lực phụ trợ.
Lão giả kia kinh hãi, vội nói:
- Chưởng môn, tất cả cẩn thận a!
Bách Chiến Thắng nói:
- Ta sẽ lưu ý tận lực sống trở về, nếu như không được, sau này Thiên Nhạc Phủ liền nhờ vào ngươi.
Người còn lại cũng là buồn giận lẫn lộn, lưu luyến không rời.
Yêu Triết có chút không nhịn được, lạnh giọng nói:
- Làm lỡ thời gian của Bổn Tọa, nếu Thương Yêu chạy mất, ta lấy toàn bộ Thiên Nhạc Phủ huyết tế!
Sắc mặt mọi người đều đại biến, giận mà không dám nói gì.
Bách Chiến Thắng nói:
- Trên ngọc ấn có các đời chưởng môn Thiên Nhạc Phủ lưu lại Phong Ấn và thần thức, Thương Yêu muốn trong thời gian ngắn xóa đi là không thể nào.
Hắn nhìn thoáng qua hai người Phi Thành nói:
- Hai vị đại nhân xin trấn thủ ở cửa vào Phong Ấn, để tránh bị người thừa cơ.
Hai người Phi Thành đều nhíu mày, sợ là Bách Chiến Thắng làm sao cũng nghĩ không ra, mục đích của bọn họ là muốn mở ra Phong Ấn.
Phi Thành nói:
- Yên tâm đi, cửa vào Phong Ấn liền giao cho hai người chúng ta.
Yêu Triết khinh thường hừ nhẹ một tiếng, quát:
- Đi!
Vài tên Yêu Tộc cùng Bách Chiến Thắng nhất thời hóa thành lưu quang, hướng xa xa bỏ chạy.
Mạc Tiểu Xuyên cau mày nói:
- Chúng ta cũng đi.
Ba người theo độn quang kia đuổi theo.
Sắc mặt Phi Thành trầm xuống, vốn muốn ra tay ngăn bọn họ, nhưng nghĩ một chút thì ngừng lại, hướng Tôn trưởng lão nói:
- Cửa vào Phong Ấn ở đâu? Nhanh dẫn chúng ta đi.
Tôn trưởng lão không dám chậm trễ nói:
- Hai vị đại nhân xin mời theo ta.
Quân Như Vân đứng trên trời cao, trầm tư một chút, cũng vội vàng đuổi theo đám người Mạc Tiểu Xuyên.
Ở trong dãy núi trùng điệp không dứt, trong u cốc nào đó, một thác nước chảy xuống, đập ra tiếng nước ầm ầm, rầm rĩ không ngớt.
Một đạo hồng quang lóe lên, ở trước thác nước hiện thân, chính là Dương Tiên Sinh.
Trong tay hắn nâng ngọc ấn của chưởng môn Thiên Cơ phủ, trên mặt lộ ra nanh sắc, lẩm bẩm:
- Chìa khóa Phong Ấn sao!
Chỉ thấy hắn làm ra cử động kinh người, trực tiếp vứt ngọc ấn lên, sau đó một quyền đánh tới!
Ngọc ấn ở trên không trung không ngừng lóe lên các loại quang mang, từng đạo Phong Ấn Cấm Chế bị kích hoạt, nhưng vẫn như cũ gánh không được một quyền, hồng quang chớp động, tất cả Cấm Chế đều bị phá bỏ.
Ngọc ấn tựa hồ có linh, phát sinh uẩn thanh chói tai, muốn tránh thoát quyền kia ràng buộc.
- Thiết, chỉ là Huyền Khí cũng muốn từ trong tay Bổn Tọa đào tẩu?
Quyền kình của Dương Tiên Sinh gia tăng vài phần lực lượng, ngọc ấn mất đi sức chống cự, quang mang không ngừng mờ đi, tùy thời muốn vỡ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.