Bách Vô Trần than thở:
- Chỉ hy vọng là hiểu lầm, ta cũng cảm thấy mơ hồ, nếu đắc tội nhân vật như vậy, sớm đã đem đế quốc quấy bấp bênh.
Bách Tiểu Nguyệt bình tĩnh nói:
- Cửu Hoàng huynh không cần suy nghĩ nhiều, binh tới tướng đở, nếu đỡ không được vậy cũng không có biện pháp, chỉ phải nhận mệnh. Dù sao ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều là con kiến hôi.
- Hắc, lão bà của Quân Như Vân thật ra rất có giác ngộ, đã như vậy, nhanh gọi hắn ra đây chịu chết đi!
Âm thanh của Hách Liên Thiếu Hoàng từ bên ngoài sảnh truyền đến, sau đó một tiếng vang dội, một cây Bạch Ngọc trụ bị nổ nát, một đoạn lớn mấy trượng bay vào trong phòng, ầm ầm một tiếng sáp vào vùng đất, chấn lên vô số mảnh vụn.
Võ giả bên trong đều kinh hãi, vội vàng hộ vệ Cửu Hoàng Tử cùng Bách Tiểu Nguyệt ở sau người.
Hai gã Lục Tinh Vũ Đế sắc mặt trắng bệch, kinh sợ quát:
- Là ai ?
Bọn họ có thể xác định người tới không phải là Lý Vân Tiêu, nhưng cổ khí thế kia cũng trên xa bọn hắn.
Một cổ kình phong từ xa tiến đến, chẳng biết lúc nào, trên Ngọc Thạch trụ đứng một người, hai tay ôm ngực, khóe miệng cười nhạt.
- Các hạ là người nào?
Bách Tiểu Nguyệt có chút kinh hoảng hỏi:
- Cùng phu quân ta có ân oán gì?
- Hừ, ta là ai, có ân oán gì, sau khi Quân Như Vân ra ngoài tự nhiên liền hiểu, mau gọi hắn ra tìm cái chết!
Hách Liên Thiếu Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/808024/chuong-2890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.