Chương trước
Chương sau
- Không! Cứu ta!
Chỉ Thái Thanh tuyệt vọng hét lớn một tiếng, không ngừng muốn chạy trốn, nhưng lôi xà này vô cùng vô tận, làm sao cũng giãy không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một chưởng kia hạ xuống, chỉ có thể chờ chết.
Ầm! Ầm!
Hai chưởng lực đột nhiên đánh vào cả vùng đất, chấn lên Lôi quang vô tận.
Nhưng Lý Vân Tiêu sợ lan quá lớn, trực tiếp lợi dụng Lôi giới ràng buộc dư ba, lập tức hóa thành hai lôi đình chi trụ, xông thẳng Cửu Tiêu.
Thân ảnh Huyết sắc ở dưới lôi chưởng vỗ tán, triệt để hóa thành hư vô.
Trong Động Thiên dưới đất, Dương tiên sinh bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, há mồm phun ra tiên huyết.
Trên người Chỉ Thái Thanh hiện ra chiến giáp, nhưng chỉ chống đở chốc lát, chiến giáp vỡ nát, cả người hắn không ngừng ở dưới chưởng gào thét, tựa hồ không cam lòng vẫn lạc.
Số lớn tiên huyết bắn ra, thân thể ở dưới Lôi Quang bị xé rách, thảm thiết rú lên.
Trong lúc bất chợt, Lôi quang khắp bầu trời thoáng cái biến mất, vân khai vụ tán, trong nháy mắt khôi phục càn khôn lang lảnh, một mảnh thanh minh, lôi đình thế giới kinh khủng mới vừa rồi giống như ảo giác.
Chỉ Thái Thanh cả người là huyết đứng trên mặt đất, không ngừng phun máu, thương tích đầy mình.
Hắn cũng thoáng như nằm mơ, nhưng trạng thái hầu như sẽ chết lúc này cho hắn biết không phải là mơ.
Yêu Triết trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm quét mọi nơi một lần, nhìn về phía Chỉ Thái Thanh nói:
- Ngươi không sao chứ?
Nội tâm Chỉ Thái Thanh muốn mắng người, lão tử cũng sắp chết, ngươi nói có sao không? Nhưng hắn vẫn vô cùng cảm kích, nếu yêu Triết đến trễ một bước, mình tuyệt đối tan thành mây khói.
- Đa, đa tạ Đại nhân, ân cứu mạng...
Sau khi nói xong, liền té trên mặt đất.
Yêu Triết đang muốn đi tới dìu hắn, chỉ thấy quang mang từ bốn phía lao đến, bay vào trong viện, tất cả đều là người Thiên Nhạc phủ.
Bọn họ vừa thấy Chỉ Thái Thanh té trên mặt đất, nhất thời sợ hãi, vội vàng đi tới điều tra.
Một lão giả tóc bạc tung bay lấy ra một viên đan dược đỏ thắm nhét vào miệng hắn, Chỉ Thái Thanh tỉnh lại, kêu lên:
- Chưởng môn!
Bạch Phát Lão Giả chính là Thiên Nhạc phủ chưởng môn Bách Chiến Thắng, hắn trầm mặt nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Chỉ Thái Thanh nhìn yêu Triết một cái, lúc này mới chậm rãi đem chuyện Lý Vân Tiêu xông vào nói một lần.
Nhưng không đề cập tới việc Dương tiên sinh, chỉ nói là sau khi bản thân phát hiện Lý Vân Tiêu theo dõi vào, liền đánh nhau, không địch lại thiếu chút nữa bỏ mình, may mà yêu Triết đúng lúc tới.
Mọi người nghe vậy đều thất kinh, nghị luận ầm ỉ.
Yêu Triết đứng ở một bên lặng lẽ không nói, trong mắt chớp động một tia kinh dị, chẳng biết nội tâm nghĩ gì.
Bách Chiến Thắng ngưng thanh nói:
- Ngươi xác định là Lý Vân Tiêu được xưng Cổ Phi Dương chuyển thế?
Chỉ Thái Thanh suy nghĩ một trận nói:
- Có lẽ vậy, trừ hắn, ta là nghĩ không ra người thứ hai. Hơn nữa hắn tựa hồ đối với Bất Quy cảnh cảm thấy hứng thú, sẽ nghĩ biện pháp đi vào.
- Bất Quy cảnh...
Bách Chiến Thắng niệm vài tiếng, thần sắc trên mặt cân nhắc, cuối cùng trầm mặc.
Một gã trưởng lão nói:
- Lộ khẩu của Bất Quy cảnh chỉ có một, chỉ cần chúng ta ôm cây đợi thỏ, là có thể bắt Lý Vân Tiêu!
Bách Chiến Thắng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Mao Hạo Không trưởng lão, cho dù ngươi bảo vệ nhập khẩu, ngươi có thể đở nổi Lý Vân Tiêu sao?
Mao Hạo Không sửng sốt một chút, đồng dạng là không thích hừ nói:
- Lẽ nào để hắn tùy ý làm bậy, tới lui tự nhiên, muốn làm cái gì thì làm cái đó?
Bách Chiến Thắng nhìn hướng yêu Triết, ôm quyền nói:
- Triết đại nhân nghĩ sao?
Yêu triết nói:
- Người này cướp đi Yêu Hoàng Kim Giản, tuy rằng khẳng định mở không ra, nhưng mà chuyện liên quan đến Yêu Tộc ta. Nếu Thiên Nhạc phủ có biện pháp dụ hắn ra, Bổn Tọa rất nguyện ý trợ giúp một tay.
Mao Hạo Không vỗ tay đại hỉ nói:
- Có Triết đại nhân tương trợ, cộng thêm lực lượng Thiên Nhạc phủ chúng ta, Lý Vân Tiêu có chạy đằng trời!
Bách Chiến Thắng do dự, tựa hồ đắn đo bất định.
Yêu Triết nói:
- Đại nhân có phải có điều lo lắng hay không?
Bách Chiến Thắng nói:
- Xác thực, nếu ở trong Thiên Nhạc phủ tập nã Lý Vân Tiêu, sợ là trong phương viên ngàn dặm sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ý của ta là tận lực không nên đi trêu chọc hắn, trực tiếp hỏi rõ ràng hắn muốn gì, chỉ cần không quá đáng, liền tùy ý hắn.
Sắc mặt Mao Hạo Không giận dữ, lạnh lùng nói:
- Chưởng môn đại nhân, nếu hành sự uất ức như vậy, tương lai truyền đi tất thành trò cười cho thiên hạ!
Bách Chiến Thắng lạnh lùng nói:
- Mao Hạo Không, ngươi đây là thái độ gì? Ta chỉ là vì lợi ích của Thiên Nhạc phủ suy nghĩ mà thôi, ở nhà mình làm ra chiến đấu lớn như vậy, sẽ chết bao nhiêu người ngươi biết không?
Mao Hạo Không cười lạnh nói:
- Người chết không phải là chuyện rất bình thường sao, chưởng môn đại nhân khi nào sợ đầu sợ đuôi vậy? Nếu chưởng môn không muốn động thủ, vậy chuyện này liền toàn quyền giao cho ta!
- Làm càn!
Bách Chiến Thắng quát lạnh một tiếng, một cổ khí thế không giận tự uy ở trên người bạo phát, ép Mao Hạo Không sắc mặt thay đổi mấy lần.
Tựa hồ không dám đối phong mang, Mao Hạo Không cười lạnh một tiếng, nhân tiện nói:
- Việc này ta sẽ lưu ý hồi bẩm Thánh Vực, sợ là đến lúc đó không phải do ngươi làm chủ!
Bách Chiến Thắng lạnh lùng nói:
- Ta chính là đứng đầu Thiên Nhạc phủ, chuyện Thiên Nhạc phủ bất cứ lúc nào cũng do ta làm chủ, khi nào đến phiên Thánh Vực nói chuyện?
Mao Hạo Không cả giận nói:
- Ngươi, ngươi dám bất kính Thánh Vực!
Bách Chiến Thắng khinh thường nói:
- Ta khi nào bất kính Thánh Vực? Mọi người ở đây cũng nghe được rõ ràng. Hơn nữa Thánh Vực chỉ phụ trách chuyện Ngũ Hà Sơn, Thiên Nhạc phủ hắn có tư cách gì nhúng tay?
Yêu Triết hơi biến sắc, trong mắt bắn ra quang mang lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng.
Mao Hạo Không tức giận hừ nói:
- Đã như vậy, vậy chuyện này ta cũng lười quan tâm, chưởng môn đại nhân cứ tùy ý!
Hắn buồn bực phẩy tay áo bỏ đi, lập tức có vài tên thủ hạ theo sát phía sau, rời đi gần một nửa.
Yêu Triết nói:
- Bách Chiến Thắng đại nhân thực sự không có dự định tập nã tên nhân loại kia sao, phải biết rằng trong tay hắn có Yêu Hoàng Kim Giản, nếu bị mở ra, biết bí mật giữa ta ngươi, ha hả, sợ là Thiên Nhạc phủ sẽ khó đặt chân trong Nhân tộc.
Bách Chiến Thắng nói:
- Triết đại nhân cũng đừng khích ta, Yêu Hoàng Kim Giản há dễ dàng mở như vậy, nếu như vậy mà nói, đại nhân đã sớm không dằn nổi, còn có thể an tâm đứng đây sao?
Yêu Triết khẽ cười một tiếng, nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, Lý Vân Tiêu ta tất phải tìm ra, hắn và Yêu Tộc chúng ta ân oán là không nhỏ.
Bách Chiến Thắng nói:
- Tùy đại nhân ngươi, nhưng ta không hy vọng Thiên Nhạc phủ bị lan vào.
Hắn đỡ Chỉ Thái Thanh, trực tiếp hóa thành lưu quang bay đi.
Yêu Triết khinh thường hừ lạnh một tiếng, chân mày lập tức cau lại, gương mặt bắt đầu phát sinh Yêu Hóa, trực tiếp lộ ra mũi thú, ở trên không trung nhẹ ngửi.
- Kỳ quái, cổ khí tức này chẳng lẽ là...
Hắn tự nói vài câu, thần sắc trên mặt do dự bất định, cuối cùng cũng thoáng cái bay đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.