Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!
Hoa tuyết vô biên chấn nẩy lên, khắp bầu trời đều là bạch sắc, sau đó hoá khí tiêu tán.
Đệ tử Thần Tiêu Cung đều cảm thấy có một cổ sức mạnh cuồn cuộn trùng kích, mảng lớn bóng người bị đánh bay, có trực tiếp rơi xuống đỉnh núi.
Ở trong vô số hoa tuyết bạch sắc, kim quang cuồng bạo còn ở trên đỉnh núi không ngừng run rẩy, bị chín người hợp lực ép lui về phía sau.
Trên người Lý Vân Tiêu hiện ra tam sắc quang mang, lực lượng khổng lồ đánh hắn không ngừng lui về phía sau.
Lạc Xuân Nhu cười như điên nói:
- Ha ha, Cổ Phi Dương, hai mươi năm trước ngươi thong dong đến, thong dong đi, hai mươi năm sau Thần Tiêu Cung đã không phải là năm đó, vĩnh viễn lưu lại đi!
Chín người liên thủ, toàn bộ sơn thế không ngừng tụ đến, đỉnh núi bị họa ra một khe rãnh thật sâu.
Lý Vân Tiêu đã lui tới biên giới huyền nhai, tiếp tục như vậy nữa, mặc dù bản thân có Thần Thể cường đại, sợ cũng phải bị chém thành hai khúc.
Mặc dù chín người Lạc Xuân Nhu chiếm hết thượng phong, nhưng nội tâm kinh hãi so với bông tuyết đầy trời còn mất trật tự hơn, các nàng thi triển Cửu Nguyệt Chiêu Thiên Trận, coi như là Siêu Phàm Nhập Thánh cũng thua lâu rồi mới đúng.
Đám người Từ Lôi càng kinh hãi, Lý Vân Tiêu trước mắt so với lúc trước cùng Bắc Minh Đoạn Quyết đánh một trận thì mạnh hơn, hơn nữa các nàng biết hắn người mang Thánh Khí, bên trong còn có mấy cao thủ thực lực cực mạnh.
Nhưng lúc này chỉ có một người Lý Vân Tiêu, liền làm cho chín vị trưởng lão bày binh bố trận liên thủ, còn đánh lâu không dứt.
Từ Lôi chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, tựa hồ báo trước sẽ có kết quả không ổn.
- Năm đó Hồng Nhan mượn địa thế toàn bộ Vân Mộng Trạch cũng không thể làm gì, các ngươi những tạp ngư này có năng lực gì nói mạnh miệng.
Lý Vân Tiêu sáu tay cùng khua, lòng bàn tay nắm một đoàn kim quang, ném tới trước người, hóa thành một vòng xoáy kim sắc.
- Tinh Tuyền bạo!
Quả đấm bấm niệm thần chú, vòng xoáy màu vàng kia bỗng nhiên nổ ra, khí tức cuồng bạo đem Kim Long tam ấn thôn phệ vào, trực tiếp để cho trận thế của chín người bị ngăn trở.
Sau đó Chân Ma Pháp Thân nổi lên, lăng không đứng ở trên đỉnh núi, thân thể thẳng nhập đám mây.
Cự Linh cúi đầu quan sát đại địa, hai tay Kết Ấn, từ trên vạn mét đè xuống, hướng trên thân chín người ấn đi!
- Sâm La Vạn Tượng, Chân Ma Pháp Ấn!
Vĩ Thúy kinh hô:
- Là Ma công, làm sao bây giờ?
Trên trận thế hiện ra tâm tình xao động, Sơn Nhạc thế bắt đầu xuất hiện khe rách.
Lạc Xuân Nhu quát to:
- Không cần hoảng! Chín người chúng ta đồng lòng, cho dù đối phương là Thập Phương Thần Cảnh cũng phải chết!
Trận thế chín người lần thứ hai biến đổi, từ khiết hình tan ra, như chim muông thú tán, kì thực đều tự đạp bước tiến, vẫn chưa loạn đầu trận tuyến.
Ầm ầm!
Chân Ma Pháp Ấn trực tiếp đánh vào đỉnh núi, Ma Uy vô biên nổ lên, nuốt hết đệ tử Thần Tiêu Cung ở tứ phương.
Từ Lôi hoảng hốt, cả kinh nói:
- Các đệ tử chạy mau, toàn bộ triệt hạ!
Trên trăm đạo quang mang từ đỉnh núi bay ra, như pháo hoa nổ tung.
Lúc Chân Ma Cự Linh phát ấn, cũng đồng dạng hóa ra ba đầu sáu tay, sáu tay bấm niệm thần chú, Ma tinh vân ở bốn phía Cự Linh xoay tròn, đẩy vân hà ra.
Trong lòng Lý Vân Tiêu đối với Cửu Nguyệt Chiêu Thiên Trận này thầm khen không ngớt, nếu không có trận pháp phối hợp, chín người này sớm đã chết ở trong tay mình, hiện tại kết hợp trận thế, lại đem mình ngăn chặn, không thoát thân được.
Chân Ma Pháp Ấn oanh kích, tuy chín người tản ra, kì thực vẫn như cũ ẩn chứa trận thế, gắt gao vây hắn ở bên trong, không thoát ra được.
- Thần Tiêu Cung cất giấu võ học quả nhiên kinh hãi thế tục, không giống bình thường.
Lý Vân Tiêu tự đáy lòng tán thưởng, trong mắt ngoại trừ kính phục ra, chính là một mảnh băng lãnh nói:
- Nhưng, bọn lâu la các ngươi thiên phú thực lực không đủ, làm cho tiền nhân Thần Tiêu Cung hổ thẹn.
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Chỉ biết nói bậy, chết tiệt!
Lạc Xuân Nhu nổi giận nói:
- Chết đã đến nơi vẫn hồ ngôn loạn ngữ, chư vị trưởng lão xuất tuyệt chiêu, giết hắn!
- Dạ !
Vài tiếng quát vang lên, tuy rằng mấy tên trưởng lão khác nhíu mày, nhưng trong mắt cũng hiện lên kiên quyết.
Chín tên trưởng lão đều tự bấm tay niệm thần chú, khí tức trên người không ngừng tăng lên, rất nhanh thì đạt tới đỉnh phong.
Một đạo Hồng mang ở trên bầu trời chín người phiêu đãng, như là u linh, khí tức chín người ngưng lại, ở dưới trận lực hội tụ.
Ma Khí vô biên mênh mông cuồn cuộn, nhưng nuốt không hết quang mang, trái lại không ngừng lui về phía sau.
- Cửu Nguyệt Chiêu Thiên, bằng dương nhất chỉ!
Lạc Xuân Nhu hét lớn một tiếng, quyết ấn trong tay giơ lên thật cao.
Tám người khác cũng đồng thời nhấc tay, lực lượng toàn thân không ngừng bị hồng quang rút đi, hội tụ vào trong, hóa thành Hạo Dương nhất chỉ.
Chân Ma Cự Linh ở dưới Hạo Dương oai, Ma quang quanh thân vậy mà không ngừng biến mất.
Trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động vẻ kinh dị, tán thán liên tục nói:
- Trận pháp rất khá.
Lạc Xuân Nhu cười gằn nói:
- Chết đến nơi vẫn giả vờ trấn định, cái này thì có ích lợi gì? Đi chết đi, Hạo Dương nhất chỉ!
Hạo Dương lực kích xuống, như một quả hỏa cầu khổng lồ, đem không gian xung quanh Lý Vân Tiêu trấn áp, không thể tránh né.
Y phục trên người Lý Vân Tiêu vù vù bốc cháy lên.
Trong thiên địa phảng phất chỉ còn lại có một ngón tay, như là Thần linh điểm rơi, muốn bóp chết một con kiến.
Lý Vân Tiêu đã hóa thành một hỏa nhân, uy áp trực tiếp làm cho cả đỉnh núi cháy hơn phân nửa.
Ở trong liệt hỏa hừng hực, trên người hắn lưu chuyển tam sắc quang mang, đôi mắt đỏ bừng như huyết.
Chân Ma Cự Linh cũng đứng thẳng trên không trung, ba khuôn mặt đồng một nhan sắc, âm trầm như nước.
Đột nhiên Cự Linh đánh ra một trảo, ở trong Ma tinh vân nắm A Hàm Trảm Cốt đao, chậm rãi co rúm, toàn bộ Cự Linh thân cũng run lẩy bẩy.
Không chỉ có Chân Ma Cự Linh, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng không nhịn được cự chiến, nhìn như không thể thừa nhận Hạo Dương nhất chỉ, kì thực là không cách nào thừa nhận uy lực của Lục Đạo Ma Binh.
Tranh!
Một đại âm ở trên không trung vang lên, Cự Linh rút ra một thanh đao, nhưng chỉ là hư ảnh, không phải thực thể.
Thân đao rung động, hiển nhiên là A Hàm Trảm Cốt bị áp súc, đáng tiếc lực lượng không đủ, vô pháp hoàn toàn rút ra chân thân.
Mặc dù chỉ là đao ảnh, nhưng trong nháy mắt Chân Ma Cự Linh rút ra, liền cầm đao mà lên, trực tiếp chém tới Hạo Dương!
Ầm ầm!
Đao mang một mảnh đen kịt, cùng Hạo Dương lực hoàn toàn tương khắc.
Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại nói:
- Lực lượng này không đủ!
Sau khi lấy Lục Đạo Ma Binh thất bại, thân thể hắn cũng khôi phục ổn định, không ngừng tan ra, vô số Ma Văn bày kín toàn thân, trên hữu quyền có một đóa bạch sắc liên hoa nổi lên.
Sau đó kiếm quang sáng quắc, ở trong hỏa diễm chói lòa, thậm chí cách biệt Hỏa diễm bốn phía, những Hạo Dương chi hỏa kia tựa hồ khiêu động có chút dị thường, lộ ra sợ hãi, hướng xa xa bỏ chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.