Nhuận Hải vừa nghe, sao có thể không rõ đây là bắt chẹt, nhưng mặc dù là bắt chẹt, cũng phải cười ha hả để cho người gõ, bằng không không phải là bắt chẹt, mà là gõ đầu, gõ tánh mạng.
- Tự nhiên, tự nhiên, nhất định sẽ có!
Hắn cười ha hả nói, vội vàng sai thủ hạ chuẩn bị các loại thiên tài địa bảo, như núi chồng chất ở trước Vương Cung, mặc cho đám người Lý Vân Tiêu chọn.
Lý Vân Tiêu vung tay lên, nhất thời một đạo quang mang bay ra, thu tất cả vật phẩm nói:
- Chúng ta còn có chuyện quan trọng trong người, không có thời gian tuyển lựa, đợi tương lai có thời gian rảnh rỗi, sẽ đem dư thừa trả lại cho ngươi.
- Không cần, không cần, cũng không phải thứ tốt gì, coi như là chút tâm ý của Bản vương, khó được chư vị có thể tới một chuyến, để cho Bắc Hải vẻ vang a.
Nhuận Hải vội vàng nói, hắn cũng không muốn những sát tinh này trở lại.
Huống chi việc Thiên Minh hiện tại hắn nói cũng không dám nói, cũng biết trong lòng đối phương biết rõ, bản thân coi như là mất tài tiêu tai.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Được rồi, nếu đại nhân thịnh tình như vậy, chúng ta cũng không tiện cự tuyệt, thu nhận a.
Tất cả mọi người hội ý nở nụ cười, người Bắc Hải đều ngượng ngùng cười làm lành, chỉ là không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống, cười cực kỳ khó coi.
- Ta và Bắc Hải bộ tộc coi như là có sâu xa, đến đây, thù mới hận cũ đều xóa bỏ.
Lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807996/chuong-2862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.