Chương trước
Chương sau
- Được rồi, mọi người vào nghỉ ngơi một chút đi.... Xin đại nhân cho ta chút thiên tài địa bảo khôi phục Nguyên lực, đợi lát nữa còn phải giết đám người Vân Sinh tộc a.
Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:
- Nghìn vạn lần phải là năng lượng lớn, năng lượng không lớn cũng đừng trách chúng ta không khách khí, thù mới hận cũ cùng tính một lượt!
Nhuận Hải chấp chưởng Bắc Hải nhiều năm, cũng là tồn tại như cáo già, tự nhiên nghe được ý của hắn, đối phương đây chính là bắt chẹt a.
Nhưng bắt chẹt cũng phải nhịn, chỉ cần có thể lưu lại những ác nhân này, chờ Vân Sinh bộ tộc đến, xuất chút huyết cũng không sao.
- Đó là tự nhiên, tuyệt sẽ không bạc đãi chư vị.
Nhuận Hải lập tức phân phó xuống, cung ứng thiên tài địa bảo cho mọi người hưởng dụng.
Mọi người nhất thời dũng mãnh vào Vương Cung, không khách khí ngồi xuống chè chén, Lý Vân Tiêu chết mà phục sinh, tâm tình của tất cả mọi người vô cùng tốt.
Bắc Quyến Nam nói:
- Vân Thiếu, Thần Thể của ngươi là sắp phá bỏ đệ thất trọng phải không?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, buông chén rượu xuống nói:
- Hảo nhãn lực, ngươi làm sao nhìn ra được?
Tân Thần cả kinh nói:
- Quả nhiên muốn phá bỏ đệ thất trọng? Ngươi có dấu hiệu rồi sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Có một chút, nhưng chỉ là loáng thoáng, nắm lấy bất định.
- Ha ha, ta nói rồi mà!
Xa Vưu cười ha hả nói:
- Khó trách tiểu tử ngươi sẽ ở lại chờ Vân Sinh bộ tộc, nguyên lai là vì tìm đối thủ luyện thể!
Bắc Quyến Nam nói:
- Không sai, phương pháp này quá mức diệu. Chỉ cần thực lực đối phương đủ, ở trong chiến đấu đột phá đệ thất trọng xác suất cực lớn.
Tân Thần nói:
- Lát nữa ta cũng muốn chiến!
Trên người hắn mơ hồ có trận quang hiện lên, tựa hồ hết sức kích động.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Muốn tu luyện đều có thể lên, mong Vân Sinh bộ tộc phái người tới không để cho chúng ta thất vọng mới tốt.
Xa Vưu nói:
- Nếu thất vọng, chúng ta liền trực tiếp giết tới cửa. Cái phá tộc này nếu có danh tiếng như vậy, trong tộc vẫn phải có mấy nhân vật lợi hại.
Nhuận Hải nghe mà một trận kinh hồn táng đảm, cũng không tiện tiếp lời, chỉ là ở một bên không ngừng cười làm lành mời rượu.
Tân Thần lại bắt đầu hướng Bắc Quyến Nam thỉnh giáo một chút công việc tu luyện nhục thân, mặc dù hắn không biết lai lịch người này, nhưng giảng giải cùng kiến thức lại làm hắn trợn mắt há mồm, hơn xa bản thân không chỉ gấp mười lần.
Mọi người cũng thỉnh thoảng chen vào vài câu, thảo luận bất diệc nhạc hồ, đều được ích lợi không nhỏ.
Người Bắc Hải ở một bên nghe được cũng tâm hoa nộ phóng, đặc điểm của Long tộc hậu duệ vốn là nhục thân mạnh mẽ, rất nhanh cũng tham dự thảo luận.
Linh Mục Địch năm đó thân là Bắc Vực chi vương, thiên hạ công pháp thuộc như lòng bàn tay, đừng nói phạm trù vũ đạo, dù là Đạo Thần cũng có tạo nghệ sâu đậm, mọi người nghe được như mộc xuân phong, về sau thảo luận không chỉ cực hạn ở nhục thân, mà là Sâm La Vạn Tượng, không chỗ nào không có.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tất cả mọi người tinh thần hưng phấn, không có chút ủ rũ nào.
Đột nhiên một cổ nguyên lực ba động truyền đến, cắt đứt mọi người nói chuyện, tiếng gầm lên giận dữ truyền khắp cung điện, ở trong không gian chấn động liên tục.
- Tạp chủng dám phạm Vân Sinh bộ tộc ta, lăn ra đây!
Vừa hô thoáng cái, đã bao hàm lửa giận cùng uy nghiêm vô thượng, trong Vương Cung bị chấn hỗn độn một mảnh, đại lượng thị vệ Hải Tộc cùng người hầu sợ đến hai đầu gối quỳ xuống đất, không ngừng run rẩy.
Đám người Nhuận Hải giật mình, trong lòng cũng dâng lên lửa giận, viền mắt hơi phiếm hồng.
Đang nghe giảng võ đạo, cơ hội ngàn năm khó được, liền bị cắt đứt như vậy, nếu đổi thành người khác, sợ là trước tiên liền xông ra giết người!
Mặc dù tới là Vân Sinh bộ tộc, thần sắc cùng thái độ của Nhuận Hải cũng triệt để thay đổi.
Không chỉ bởi vì người tới cắt đứt hắn nghe thuật pháp, hơn nữa trải qua nói chuyện với nhau, nội tâm càng lúc càng kinh sợ, kiến thức cùng lý giải đối với thiên đạo của đám người Linh Mục Địch hơn xa mình, có thể nói là theo không kịp, nhân vật như vậy lai lịch sợ là sẽ không kém Vân Sinh bộ tộc.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bia ngắm tới, đi thôi.
Không gian trong đại điện hoảng hốt thoáng cái, tất cả mọi người hóa thành lưu quang, trong nháy mắt tiêu thất.
Sau một khắc, đều xuất hiện ở bầu trời Bắc Hải Vương Cung.
Chỉ thấy cách đó không xa, trên một thông đạo đen nhánh, chậm rãi xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Một người thắt lưng như thương, xương gò má nhô cao, một người lông mày rậm mắt to, hai tròng mắt như điện, hai người nổi lên, toàn bộ không gian cũng tùy theo vặn vẹo.
Sát khí lạnh thấu xương ở trên không lượn vòng, lửa giận của Nhuận Hải nhất thời tiêu tán không còn, nhớ tới Vân Sinh bộ tộc kinh khủng, đâu còn dám có nửa điểm bất mãn, vội vàng nghênh đón.
- Nguyên lai là Hóa Xà cùng Địa Cốt Thái Thượng Trưởng Lão!
Nhuận Hải kinh hãi không gì sánh được, hai vị Thái Thượng Trưởng Lão này của Vân Sinh bộ tộc đã sống hơn mấy trăm ngàn năm, ngay cả hắn cũng không biết hai người này còn sống!
- Ngươi là nhi tử của Nhuận Phí sao?
Lão giả lưng thẳng mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Thân là Bắc Hải chi vương, lại trơ mắt nhìn tộc nhân ta bị người giết, ngươi cái Bắc Hải vương giả này xem ra cũng nên chấm dứt!
Nhuận Hải lại càng hoảng sợ, xem tình thế là muốn giận chó đánh mèo đến mình, vội vàng nói:
- Hóa Xà tiền bối, những người này thực lực thông thiên, cũng không phải là vãn bối có thể đở nổi.
Hóa Xà lạnh lùng nói:
- Đỡ không được tại sao ngươi không chết đi?
Tay áo vung lên, một cổ lực lượng kinh thiên động địa kéo tới, Nhuận Hải vừa sợ vừa giận, song chưởng đánh ra.
Ầm!
Chưởng thế lại bị tay áo đối phương chấn vỡ, thân thể bị đánh ra xa trăm trượng.
Hóa Xà nói:
- Mới vừa bước vào Siêu phàm nhập thánh, tứ hải Vương giả là một đời không bằng một đời.
Tên lão giả lông mày rậm mắt to Địa Cốt kia hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thực sự là không được, ta xem Vân Sinh bộ tộc phải một lần nữa xuất thế, giữ gìn trật tự tứ hải mới được.
Nhuận Hải bị đánh giận mà không dám nói gì, gương mặt âm trầm, đứng ở xa xa.
Xa Vưu nói:
- Đưa tới hai lão gia hỏa Siêu phàm nhập thánh, xem ra Vân Sinh bộ tộc này thật có chút thực lực.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không có chút tài năng mà nói, dám đánh cả Bắc Hải chi vương sao? Sau khi Bắc Hải chi vương chịu đòn cũng không dám nói một tiếng, có thể thấy được lốm đốm.
Nhuận Hải đỏ bừng cả khuôn mặt, hận không thể có cái khe chui vào, người Bắc Hải còn lại cũng đều xấu hổ và giận dữ không ngớt.
Nhưng tức thì tức, còn không có tức đến đầu óc hỏng mất, cũng không dám tự tiện động thủ.
Hóa Xà cùng Địa Cốt đưa mắt quét mọi người một cái, nhất thời hơi biến sắc, những người này không phải Siêu phàm nhập thánh chính là Võ Đạo Điên Phong, còn có mấy người không ra người quỷ không ra quỷ, ngay cả thực lực cũng không nhìn ra được.
Hóa Xà lạnh giọng nói:
- Các ngươi là người của thế lực nào?
Lý Vân Tiêu suy nghĩ một chút nói:
- Viêm Vũ Thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.