Chương trước
Chương sau
- Làm gì? Cửu Thiên Thập Địa sát trận tạo cho chúng ta phiền toái không nhỏ, bút sổ sách này lấy tính mệnh vương thất các ngươi đến bồi đi.
Xa Vưu thoáng cái nổi giận, tất cả oán khí toàn bộ rót vào kiếm trong tay, nước biển bốn phía lập tức dâng lên vòng xoáy, Cửu Giai Chiến Hạm cũng bắt đầu tan vỡ.
- Tính mệnh cả nhà Vương thất?
Chú cháu Nhuận Lung cũng kinh sợ không ngớt, nghĩ không ra đối phương tàn bạo như vậy, đều liên tục kinh hô.
- Dừng tay, mau dừng tay!
Nhuận Lung vội la lên:
- Hóa Tu đại nhân, chúng ta thực sự cầm không ra Linh Nhũ a!
Hóa Tu cũng muốn bảo Xa Vưu dừng tay, nhưng có thể sao, lúc này hắn đang nổi điên, mình lại đi ngăn hắn, làm bất hảo sẽ bị một kiếm chém chết a.
Hơn nữa hắn cũng không tin Bắc Hải không có Linh Nhũ tinh hoa, vì vậy hừ lạnh một tiếng, liền đứng ở một bên nhìn.
Xa Vưu lạnh lùng nói:
- Có Linh Nhũ tinh hoa sẽ thứ tội cho các ngươi, không có vậy thì chết đi!
Trên thân Tu Di Vô Ngã kiếm hóa ra một con Thanh Long xoay quanh, toàn bộ nước biển bị tách ra, biển rộng trong nháy mắt bị phân cách, kiếm uy thật lớn ép hai chú cháu Nhuận Lung thở không nổi.
Sắc mặt hai người đều đại biến, một kiếm kia đã tập trung bọn họ, nếu chém xuống mà nói, bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trước mắt sống chết, Nhuận Tông cũng không kịp nghĩ gì, vội vàng hét lớn:
- Đại nhân dừng tay, ta đột nhiên nghĩ tới, Bắc Hải vương thất còn vài giọt Linh Nhũ tinh hoa!
Hắn vừa nói, nhất thời không ít người sắc mặt đại biến.
Đặc biệt là Hóa Tu, trên mặt đầy lửa giận, hung tợn theo dõi hắn, dám lừa gạt mình!
Nhuận Tông cúi đầu, không dám nhìn Hóa Tu, nhưng lúc này bảo mệnh mới trọng yếu, chuyện khác tạm thời không lo được quá nhiều.
- Ta phi, dám lừa Bổn Tọa!
Xa Vưu càng giận dữ, nhưng trong lòng trái lại đại hỉ, lạnh giọng nói:
- Lần này tạm thời ghi nhớ, nếu dâng Linh Nhũ ra để cho Bổn Tọa hài lòng, sự tình gì cũng không có, bằng không ta không chỉ tiêu diệt tộc ngươi, còn diệt ngươi Cửu Tộc, đem toàn bộ Bắc Hải vén phân nửa a!
Chú cháu Nhuận Lung chỉ cảm thấy biệt khuất không gì sánh được, giận mà không dám nói gì.
Nhuận Lung mặt âm trầm nói:
- Chư vị đi theo ta, muốn vận dụng vạn năm Linh Nhũ tinh hoa, phải được Vương huynh cho phép mới được, chúng ta không có quyền làm chủ.
Xa Vưu thu kiếm, mọi người theo Nhuận Lung đi.
Linh Mục Địch che chở Lý Vân Tiêu, xuyên toa qua một lối đi màu xanh, rất nhanh liền tiêu thất ở đáy biển.
Lối đi kia trực tiếp thông hướng đáy biển, đi vào một không gian độc lập.
Bên trong dùng vô số thủy tinh chiếu sáng như ban ngày, một tòa cung điện hùng vĩ huy hoàng tọa lạc ở trung ương, dùng Dị Bảo hiếm quý làm đẹp tứ phương.
Nhuận Lung nói:
- Chư vị chờ một lát, ta đi vào thông báo Vương huynh.
Xa Vưu nói:
- Không cần thông báo, chúng ta theo ngươi cùng đi.
Đột nhiên một giọng nói từ trong cung điện truyền đến nói:
- Có khách quý ở xa tới, Nhuận Hải không có từ xa tiếp đón, mong thứ tội.
Thanh âm kia trầm trọng hùng hồn, xa xa truyền đến tuyên truyền giác ngộ, thực lực siêu cường.
Sau đó liền thấy một đạo Long Ảnh màu đen ở trên Vương Cung xoay quanh, mấy cái lóe lên liền xuất hiện ở trước mặt mọi người, hóa thành một nam tử bận Hắc Bào, không giận mà uy, toàn thân lộ ra một cổ khí tức thượng vị giả.
- Vương huynh!
- Phụ Vương!
Chú cháu Nhuận Lung vội vàng tiến lên bái kiến.
Ánh mắt Nhuận Hải ở trên thân đám người Xa Vưu đảo qua, không khỏi một trận hết hồn, không biết từ đâu tới nhiều cao thủ như vậy.
Nhuận Lung cúi đầu, len lén truyền âm qua, giản lược giảng giải ngọn nguồn sự tình, cùung lai lịch những người này nói một lần.
Sắc mặt Nhuận Hải đại biến, nếu những người này tìm tới cửa trả thù, toàn bộ Bắc Hải vương thất liền phiền phức, hắn vội vàng nói:
- Nguyên lai chư vị đều là bằng hữu của đệ tử Hải Hoàng Hóa Tu đại nhân, thực sự là thất kính thất kính.
Hắn nắm tầng đầu mối này, vội vàng bám vào quan hệ.
Xa Vưu nói:
- Không cần phải xen vào chúng ta là người nào, nói chung ngươi đắc tội chúng ta, nếu có Linh Nhũ tinh hoa, đồng thời để cho chúng ta thoả mãn, liền xóa bỏ, bằng không liền chiến thôi!
Hắn nói một chữ "Chiến", toàn bộ không gian rung động một cái, tất cả mọi người Hải Tộc kinh hãi không ngớt.
Nhuận Hải cũng âm thầm lo lắng, hắn cũng phát hiện Lý Vân Tiêu bên người Linh Mục Địch, chắc là vì cứu người này a, hắn cau mày nói:
- Vạn năm Linh Nhũ tinh hoa tuy rằng thần kỳ, có thể hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, nhưng đó cũng là khoa trương a, chỉ là dược y, ta xem vị bằng hữu này tựa hồ... Đã khí tuyệt...
Xa Vưu lạnh lùng nói:
- Hắn bây giờ là trạng thái chết giả, nếu thật đã chết, ha hả, toàn bộ Bắc Hải vương thất các ngươi chờ chôn cùng đi!
Trong lòng Nhuận Hải giật mình, trong lòng giận dữ, vô số năm qua, chưa từng có người dám ở Bắc Hải Vương Cung làm càn như vậy!
Đối phương khẩu khí gây sự, động một chút là cầm diệt tộc uy hiếp, mình nói như thế nào cũng là cường giả chấp chưởng một hải, Danh Chấn Thiên Hạ, lúc nào bị uất ức như vậy.
Bất quá tức thì tức, nhưng khi ánh mắt của hắn lần thứ hai đảo qua mọi người, vẫn là không dám nhiều lời, mạnh mẽ ngăn chặn lửa giận nói:
- Vạn năm Linh Nhũ tinh hoa ở mấy giờ trước thì còn, nhưng bây giờ đã không có. Cho nên con ta nói cũng không phải lừa chư vị.
Hóa Tu nhịn không được cả giận nói:
- Nhuận Hải đại nhân, là các ngươi bày binh bố trận đả thương người trước, hà tất ngoan cố như vậy, đến nỗi đưa tới tai họa!
Nhuận Hải than thở:
- Hóa Tu đại nhân, ta nói là thật. Vừa nãy trưởng lão Vân Sinh bộ tộc đã lấy Linh Nhũ tinh hoa đi.
- Vân Sinh bộ tộc?
Sắc mặt Hóa Tu đại biến, cả kinh nói:
- Ngươi nói là thật?
Vân Sinh bộ tộc ở trong hải vực thực lực mạnh mẻ, biết chủng tộc này cũng không có nhiều người, nhưng tộc trưởng tộc này mặc dù là Hải Hoàng Ba Long cũng không dám không nể tình, Đại sư huynh của hắn Cốt Hồng cũng là người Vân Sinh bộ tộc.
Xa Vưu lạnh giọng nói:
- Vân Sinh bộ tộc ở đâu?
Hóa Tu kinh hãi, vội vàng nói:
- Nghìn vạn lần không thể đi Vân Sinh bộ tộc, tộc này rất đáng sợ, bằng không có đi không về!
Đồng tử Linh Mục Địch hơi co lại, dừng ở trong Vương Cung nói:
- Ba vị ngồi trong kia uống trà, không phải là trưởng lão Vân Sinh bộ tộc chứ?
Sắc mặt mọi người đại biến, ngay cả Nhuận Hải cũng kinh hãi, hắn quan sát Linh Mục Địch lần nữa, nội tâm thất kinh không ngớt, tu vi người này mình hoàn toàn nhìn không thấu.
- Hừ, các hạ hảo nhãn lực.
Trong Vương cung truyền đến tiếng hừ lạnh, một người nói:
- Nếu chư vị là vì Linh Nhũ tinh hoa mà đến, thì vật ấy hiện tại ở trong tay ba người chúng ta, cũng không có thể ngồi yên không lý đến.
Vừa dứt lời, cũng không thấy có động tĩnh, trước người Nhuận Hải lập tức xuất hiện ba lão giả.
Nhuận Hải vội vàng tiến lên hành lễ nói:
- Ba vị trưởng lão.
Một người trong đó râu tóc bạc trắng, trong trán lóe ra sát khí nói:
- Đại nhân không cần đa lễ. Những người này hướng về phía Linh Nhũ tinh hoa mà đến khó xử đại nhân, cũng chính là khó xử chúng ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.