Chương trước
Chương sau
Trình Thanh Ti hoàn toàn biến sắc mặt, tuy vẻ mặt không phục nhưng lòng thầm sợ, không dám ‘kích động’ nữa.
Lý Vân Tiêu bị Nam Khâu Vũ tét tay cũng tỉnh táo lại, lửa giận dần tắt ngấm. Lý Vân Tiêu khẽ hừ, xoay người ngồi xuống cạnh Mục Trang.
Mục Trang hỏi:
- Đại nhân, rốt cuộc chỗ này là đâu? Vân thiếu gia và bí tàng rốt cuộc là sao?
Nam Khâu Vũ nói:
- Hai chuyện vốn là một, chờ mọi người đến đông đủ rồi nói.
Lúc này lại có nhiều tiểu tông tiểu phái đến, thuộc hạ của Nam Khâu Vũ tiếp đãi bọn họ đi vào, Nam Khâu Vũ không đích thân nghênh đón.
Mục Trang không hỏi nhiều nữa, trong đại điện lại yên tĩnh. Mọi người không nói chuyện, yên lặng chờ.
Lý Vân Tiêu không nhìn Vi Thi Thi nữa, lòng tĩnh nhắm mắt điều tức trên ghế.
Thời gian qua nhanh, mấy canh giờ sau, tất cả tông môn đến đông đủ, tụ tập lại một đường.
Chỉ có Vũ Đế cao giai mới vào được nên đại điện vẫn rộng rãi, một ít tiểu môn tiểu phái cũng chỉ có chưởng môn đủ tư cách đi vào.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, từ từ mở mắt ra. Lý Vân Tiêu thấy nhiều cặp mắt quan sát mình, như Ngô Đại Thành, Cảnh Thất, Tiểu Hồng, thậm chí Ngạo Vô Tâm và nhiều người khác.
Nhưng khi Lý Vân Tiêu vừa mở mắt ra thì mọi người vội nhìn sang hướng khác, chỉ còn lại Tiểu Hồng phất tay chào.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, đá lông nheo với Tiểu Hồng chọc nàng cười.
Nam Khâu Vũ quét mắt đại điện, nói:
- Các vị đêu đến đủ, vất vả.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Đại nhân vất vả.
Nam Khâu Vũ ra hiệu mọi người yên lặng lại, nói:
- Chắc tất cả đều ôm thắc mắc, đừng sốt ruột, chờ ta từ từ nói hết. Nếu có gì không hiểu có thể cờ lát ưnã hỏi riêng ta. Không gian nơi này là di tích thượng cổ để lại, chính là đường đi thông bí tàng Chân Long.
Mọi người yên lặng nghe, cơ bản đều đoán được.
Nam Khâu Vũ tiếp tục bảo:
- Một số môn phái chắc cũng phát hiện điều khác lạ trong đường hầm này, ví dụ nhiều hơi thở yêu thú.
Nhiều người tông môn biến sắc mặt, đa số thì vẻ mặt mờ mịt.
Phản chiếu không gian không phải luôn chiếu lại đây, xác suất gặp nó cực nhỏ, hơn phân nửa người không biết tình huống.
Mi Hoành của Huyết Nha tông nói:
- Đúng rồi, phát hiện những hơi thở đó không lâu sau biến mất hết. Trong đó toàn là yêu thú cửu giai, nếu không đoán sai có mấy trăm con, sutý hù chết tại hạ.
- Cái gì? Mấy trăm con yêu thú cửu giai?
Đại điện rộ lên bàn tán xôn xao, mọi người biểu tình căng thẳng, đa số không tin.
Nam Khâu Vũ mỉm cười nói:
- Các vị hãy yên lặng, đừng hoảng, cũng đừng nghi ngờ. Mi Hoành đại nhân phát hiện không sai, hơi thở yêu thú cửu giai không phải mấy trăm con mà là ngàn vạn. Hơn nữa Địa Chi Bối Tích này từng dò xet được đẳng cấp càng cao, hay phát hiện chân linh thập giai.
Đại điện xôn xao, các loại kinh thán, chất vấn vang lên không dứt.
- Đại nhân đang nói đùa sao? Ngàn vạn yêu thú cửu giai, nhiều chân linh?
- Tông môn chúng ta cũng phát hiện ra, còn tưởng rằng thiết bị thăm dò bị hỏng, hóa ra là thật.
Có người nhắc:
- Ha ha ha, nếu tin tức là thật thì các vị còn ngồi đây được sao?
Đại điện lại yên tĩnh, tập thể cùng nhìn Nam Khâu Vũ.
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Vị đại nhân vừa rồi nói đúng, những hơi thở này không phải bản địa mà là không gian phản chiếu, không chỉ đưa bóng sáng tới mà bao gồm cả hơi thở.
- Không gian phản chiếu?
Ân Trì nhíu mày nói:
- Vậy là thật sự tồn tại ngàn vạn yêu thú cửu giai, chân linh ở nơi nào đó? Chắc không phải là trong bí tàng chúng ta sắp đến đi?
Nghe Ân Trì nói làm nhiều người biến sắc mặt.
Nam Khâu Vũ nói:
- Chỗ đó dù không trong bí tàng thì cũng cách không xa, tạm thời chưa bắt giữ được vị trí cụ thể. Nhưng các vị đừng hoảng, theo ta và Thi Thi đại nhân dò xét, phân tích trong thời gian này thì chúng ta trông thấy yêu thú không chỉ là phản chiếu không gian còn có thời gian phản chiếu, đoạn ngắn thời không giữ lại từ thời đại thượng cổ. Không biết tại sao nó kéo dài bất diệt tại đây.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình:
- Phản chiếu bóng chồng thời gian và không gian?
Lý Vân Tiêu thầm suy tư, cảm thấy Nam Khâu Vũ phân tích rất có đạo lý.
Hiện nay dưới vòm trời này nếu nói còn nhiều chân linh tồn tại thì nhảm nhí, rất khó khiến người tin tưởng.
Dù cái gọi là long vực, theo Xa Vưu nói chỉ là mảnh nhỏ long vực, làm sao có uy lực lớn nhốt vô số sinh linh cường đại? Nếu có thì đã sớm thoát khốn ra ngoài.
Linh Mục Địch phân tích nơi này chỉ là phỏng đoán cá nhân, Linh Mục Địch chưa đi vào trong lần nào làm sao chắc chắn được?
Lý Vân Tiêu suy ngẫm, tin lời Nam Khâu Vũ nói ảnh chiếu song trọng thời không.
Mục Trang nói:
- Nói vậy là khả năng nơi đây có bí tàng Chân Long càng lớn.
Nam Khâu Vũ nói:
- Không phải khả năng mà theo ta được biết thì chắc chắn là có. Tiếp theo bàn về phương án phân phối bí tàng, ta không hy vọng các vị tàn sát lẫn nhau, thậm chí sơ sẩy phá hủy bí tàng.
- Phương án phân phối?
Tuyệt Thiên Hàn hỏi:
- Chẳng phải sớm nói rồi sao? Dùng vũ quyết quyết định.
Mọi người lộ vẻ nghi hoặc.
Nam Khâu Vũ nói:
- Đúng rồi, nhưng vũ quyết là cách phân phối nội bộ tông môn ẩn thế chúng ta, còn có người bên ngoài sẽ tham gia phân phối.
- Người bên ngoài?
Mọi người sửng sốt, chợt nghĩ tới điều gì, tất cả đều biến sắc mặt.
Tuyệt Thiên Hàn nói:
- 2Tuyệt Thiên Hàn đại nhân nói người bên ngoài chẳng lẽ là đại lục Thiên Vũ đến? Nếu đúng vậy thì hợp tác trừ khử bọn họ trước là được, không cần thảo luận chuyện phân phối.
Mọi người đều đồng ý:
- Tuyệt Thiên Hàn đại nhân nói đúng!
Trong mắt bọn họ hoàn toàn là khinh miệt xem nhẹ, không cho rằng người bên ngoài có tư cách phân phối với họ.
Nam Khâu Vũ im lặng, luôn giữ nụ cười.
Chờ thanh âm nhỏ xuống Nam Khâu Vũ nói:
- Chìa khóa mở ra bí tàng Chân Long, cách vào đó nằm trong tay người ngoài.
Đại điện lặng ngắt như tờ.

Tuyệt Thiên Hàn nhíu mày hỏi:
- Chẳng lẽ không cướp được sao? Chẳng phải bí tàng này luôn nằm trong tay đảo Thiên Diệp?
Vi Thi Thi nói:
- Nếu bổn phái có chìa khóa, cách mở ra thì đến lượt các vị ngồi trong đại điện thảo luận sao? Là tổ tiên của bổn phái và tổ tiên người đó đặt ra khế ước. Từ bổn phải bảo quản lối vào bí tàng, người kia giữ chìa khó. Bây giờ người đó gặp nạn, tìm tới bổn phái muốn lấy bí tàng ra. Không biết tại sao chuyện này truyền vào tai Địa Giả, cưỡng ép bản cung công bố bí tàngg ra, hừ!
Trong giọng nói của Vi Thi Thi tràn đầy bất mãn.
- Ha ha ha!
Nam Khâu Vũ cười nói:
- Mở ra bí tàng này nguy hiểm trập trùng, nhiều người thì thêm phần bảo đảm.
Tuyệt Thiên Hàn lên tiếng:
- Nếu vậy thì nhường cho người đó một phần là được, muốn nhiều hơn nữa tuyệt đối không thể!
Nam Khâu Vũ nói:
- Vậy ta để người đó nói chuyện với các vị đi.
Nam Khâu Vũ vỗ tay. Lập tức một lão nhân hoa y từ ngoài điện đi vào trong, râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào.
Lão nhân mặt mày bất phàm, nhìn là biết cường giả tuyệt thế. Nưhng một số vũ giả ánh mắt sắc bén nhìn ra bề ngoài người này cường đại thật ra bị thương rất nặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.