Chương trước
Chương sau
Mục Trang cười nói:
- Mấy trăm người nương cơ hội Vân thiếu gia đột phá mà được thăng cấp, thu hoạch lòng người rất lớn. Vũ quyết lần này sẽ được truyền thành giai thoại thiên cổ.
Về sau Cảnh Thất, Ngạo Vô Tâm, Trình Thanh Ti đều không chiến mà thắng, trực tiếp thăng cấp.
Mục Chinh nghiêm túc nói:
- Ngô Đại Thành kia lên sân.
Người Mục gia căng thẳng nhìn sang. Lúc trước Tiểu Hồng kinh thế biểu diễn đã làm mọi người kinh sợ, lần này mắt không chớp cái nào nhìn Ngô Đại Thành đăm đăm.
Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút, một vòng phù văn kỳ lạ chậm rãi trong con ngươi như hai trận pháp nhỏ khảm trong mắt hắn.
Lý Vân Tiêu muốn thấy rõ ràng mỗi động tác của Ngô Đại Thành.
Ngô Đại Thành vẫn là bộ dáng nhà giàu mới nổi, kênh kiệu, mặt lạnh tanh trừng đối phương.
Ngô Đại Thành quát to:
- Hừ! Có bản thiếu gia ở đây mà ngươi cũng dám đứng ra chiến, thật là chán sống!
Vũ giả này là Bách Lý Phú của Thần Phong cốc, cười khẩy nói:
- Xin lỗi, ở trong lòng bổn tọa thì Vân Tiêu công tử chỉ có vị bên Mục gia, hàng giả nhà ngươi để bổn tọa giải quyết đi. Tiếc cho đôi tỷ muội Long Nha sơn trang bị ngươi làm hỏng.
Ngô Đại Thành tức giận quát:
- Chết tiệt! Dám khinh thường ta vậy sao? Hãy xem bản thiếu gia cho ngươi biết mùi!
Ngô Đại Thành bộc phát khí thế, Vũ Đế đỉnh thất tinh, mạnh hơn lúc gặp trong thành Vĩnh Tương một chút.
Năm ngón Ngô Đại Thành thành trảo chộp hướng cổ họng Bách Lý Phú, chiêu thức rõ ràng là miệt thị.
Bách Lý Phú nổi giận, lắc người đá một cước, mũi chân lóe tia sáng lạnh.
Bốp!
- A!
Móng vuốt của Ngô Đại Thành đá văng ra, bàn tay đau đớn rụt về, bộ dạng tàn nhẫn biến thành la làng.
Người Mục gia trán nổi gân xanh.
Mục Chinh nhíu mày nói:
- Một cước cùng giai mà đá bay đi trảo hắn dốc sức đánh ra, bộ dạng đau đớn đó hoàn toàn không phải giả vở.
Lý Vân Tiêu thấy rõ hơn, thậm chí là dao động nguyên lực quanh thân hai người phô bày ra trước Diệu Pháp Linh Mục của hắn.
Mới rồi chân Bách Lý Phú đúng là đá văng phòng ngự trong chưởng của Ngô Đại Thành, lực lượng cực mạnh tập trung vào một điểm, khi tứ chi tiếp xúc thì bùng nổ. Khí kình ồ ạt rót vào lòng bàn tay Ngô Đại Thành làm gã bị đau, cánh tay hơi tê.
Những chi tiết này tuyệt đối không phải giả vờ, tức là thực lực hiện tại của Ngô Đại Thành đúng là chỉ có Vũ Đế đỉnh thất tinh, thậm chí không tới. Vì Bách Lý Phú chỉ là Vũ Đế trung giai thất tinh, vậy mà sức chiến đấu đã thắng Ngô Đại Thành.
Mục Trang cực kỳ tin tưởng Lý Vân Tiêu, nói:
- Cứ yên lặng xem đi. Lúc trước lực lượng của Tiểu Hồng chưa từng vượt qua Vũ Quân, chẳng phải cuối cùng cũng chiêu chiến thắng sao?
Người Mục gia gật gù, tiếp tục quan sát cuộc chiến.
Bách Lý Phú một cước đá văng ra Ngô Đại Thành thì phỏng đoán ra thực lực của đối phương, lòng mừng thầm. Bách Lý Phú vốn sợ kém nửa cảnh giới không đánh lại, bây giờ thì gã to gan tấn công.
Thừa dịp bàn tay Ngô Đại Thành bị đau, Bách Lý Phú vọt lên liên tục đá mấy bước, mỗi lần đều đá trúng chỗ hiểm.
Ngô Đại Thành giật nảy mình vội dùng tay bảo vệ thân dưới, mấy cước đá trúng mắt, cổ họng, trái tim, đầu gã. Mây vị trí đó phun máu ra.
Nhiều chỗ hiểm bị thương, Ngô Đại Thành cảm giác máu tuôn ra từ cổ họng, gã cố nuốt ngược xuống, vội bay lùi về.
Bách Lý Phú cuồng cười:
- Ha ha ha! Muốn đi?
Bách Lý Phú bay lên cao, thân như lốc xoáy lao tới.
Ngô Đại Thành vừa kinh vừa giận, vội vàng xoay người, dưới chân đạp mấy luồng sáng xanh chợt lóe trốn hướng trung tâm đảo.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đòn công kích của Bách Lý Phú đánh hụt, chấn đảo La Phù vỡ nhiều đá vụn.
Bách Lý Phú nghi ngờ, quát to:
- Đừng hòng đi!
Bách Lý Phú bay lên đuổi theo.
Mọi người nhìn ngây ra, cuộc chiến thấy chạy trốn khi vũ quyết.
Lý Vân Tiêu ngây ngẩn. Ngô Đại Thành trốn thật sự, hắn thấy rõ gã bị đánh thương, không có sức chiến đấu nên mới trốn.
Lý Vân Tiêu hoang mang:
- Chuyện gì đây?
Hòn đảo tuy lớn nhưng đối với Vũ Đế cao giai thì chẳng là gì. Hai người rất nhanh rượt đuổi trên đảo La Phù.
Không biết Ngô Đại Thành dùng thân pháp gì mà dưới chân luôn có đoàn sáng xanh, mặc cho Bách Lý Phú công kích cỡ nào cũng không trúng gã được, mỗi lần đều kém mấy phân.
Bách Lý Phú đánh đến phát cuồng, dù công kích cỡ nào cũng luôn chệch một li.
Bách Lý Phú chửi ầm lên:
- Đừng chạy! Là đệ tử dự thi của Long Nha sơn trang mà cứ chạy tới chạy lui không thấy mất mặt sao?
Ngô Đại Thành lạnh lùng nói:
- Liều mạng mà không đánh trúng bản thiếu gia, làm đệ tử Thần Phong cốc, ngươi không thấy mất mặt sao?
- Ngươi . . .!
Bách Lý Phú rất bực mình, động tác chậm lại, nhưng phát hiện vẫn cứ chệch mấy phần, nỗi lòng trở nên bình tĩnh.
Điều này chứng minh đối phương chưa thi triển hết sức thân pháp, cho nên Bách Lý Phú công kích cỡ nào vẫn bị ung dung né tránh.
Lý Vân Tiêu rất giật mình, hắn nhìn ra Ngô Đại Thành dư sức né tránh, thầm nghĩ chẳng lẽ gã dựa vào bộ thân pháp này chạy ra thành Vĩnh Tương?
Mục Trang nghiêm túc nói:
- Thân pháp này thật cao minh, bổn tọa hoàn toàn không nhìn ra manh mối.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mỗi bộ pháp nhìn như tùy ý đạp thật ra ẩn chứa pháp tắc thiên địa phức tạp, mỗi bước đều là vị trí tốt nhất.
Mục Trang giật mình kêu lên:
- Vân thiếu gia nhìn ra lai lịch của bộ pháp này sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, nói:
- Ta có chút nghiên cứu về thân pháp, nguyên tắc sáng lập bất cứ thân pháp nào đều là để thân thể di động đạt tới kết quả tối ưu, nên phải phù hợp pháp tắc thiên địa. Bộ pháp này là bộ pháp phù hợp quy tắc nhất ta từng thấy.
Trong đầu Lý Vân Tiêu không ngừng thôi diễn tinh toán bước chân của Ngô Đại Thành, cảm thấy cực kỳ phức tạp, đầu óc không theo kịp tốc độ.
Đột nhiên trong đầu Lý Vân Tiêu vang giọng Xa Vưu tràn ngập kinh sợ nói:
- Là Chân Long pháp thân!
Lý Vân Tiêu sửng sốt:
- Chân Long chẳng phải là cường hóa thân thể biến hình rồng sao?
Xa Vưu nói:
- Đó là thế nhân hiểu lầm. Chân Long là tinh hoa thiên địa dựng dục sinh ra, bản thân chính là quy tắc ngưng tụ. Chân Long pháp thân thật sự không chỉ thân thể cường đại, về mặt công kích, phòng ngự, tốc độ đều phù hợp đại đạo thiên địa nhất.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy tại sao mỗi lần ngươi thi triển Chân Long pháp thân chỉ có cơ bắp trướng căng, thân hình hóa rồng?
Xa Vưu nổi giận:
- Ngươi đang giễu cợt ta sao? Nếu Chân Long pháp thân của ta có thể đại thành, chẳng phải là trực tiếp hóa long, thần chắn giết thần, lão tử sẽ giết ngươi trước tiên!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Xem ra đời này ngươi không thể đại thành.
Xa Vưu hừ mạnh:
- Nhưng kỳ lạ, thân thể của tiểu tử này rất yếu, sao biêt Chân Long pháp thân tinh diệu vậy được?
Lý Vân Tiêu nói:
- Có lẽ tên này chỉ học được bộ pháp.
Xa Vưu châm họcc:
- Không hiểu thì đừng nói bậy bạ, không ai xem ngươi ngốc. Pháp trong pháp thân ý chỉ pháp tắc thiên đạo. Bộ pháp của tiểu tử này là quy tắc chứ không phải thần thông. Trên đời này trừ Ma Kha cổ tự đã từng xuất hiện ra còn thứ có thể truyền thừa quy tắc sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.