Chương trước
Chương sau
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Mục Bạch Vanh phớtlờ lời của bổn tọa, cực kỳ vô lễ, vốn nên bị phạt. Nhưng nghĩ tình hiện tại Mục Bạch Vanh bị thương nặng, bổn tọa tha cho một lần. Mang Mục Bạch Vanh xuống dưới trị liệu đi.
Lý Vân Tiêu vốn không muốn giết người, hắn búng tay một cái, Hồ Lô Tiểu Kim Cương ném Mục Bạch Vanh ra ngoài.
Lập tức có tử đệ Mục gia bay ra đón lấy Mục Bạch Vanh, mang đi xuống.
Mục Trang mỉm cười nói:
- Vân thiếu gia tu vi kinh người, khiến đám già chúng ta được mở rộng tầm mắt, mời vào trong ngồi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Bên trong có nhiều trưởng lão như vậy sẽ không nguy hiểm gì đi? Lỡ như thêm vài người khiêu chiến e rằng bản thiếu gia không sống ra khỏi được.
Mục Trang ấp úng cười:
- Ha ha ha, Vân thiếu gia thật biết nói đùa.
Mục Trang lạnh lùng nói:
- Các vị trưởng lão nghe rõ đây, ai còn dám vô lễ với Vân thiếu gia thì bổn tọa sẽ đích thân ra tay giải quyết hắn!
Các trưởng lão đều im lặng không dám hó hé câu nào.
Lý Vân Tiêu thu về Hồ Lô Tiểu Kim Cương, lắc mình vào Cơ Quan các.
Mục Trang rất nhiệt tình, tự mình tiến lên kéo Lý Vân Tiêu ngồi ghế chính bên cạnh mình, thân thiết như bằng hữu lâu ngày không gặp.
Các trưởng lão rất giật mình, vị trí ngồi bên cạnh tộc trưởng toàn là cự phách một phương, đại cao thủ siêu phàm nhập thánh.
Tuy rằng Lý Vân Tiêu đã chứng minh thực lực của mình nhưng còn cách vị trí này rất xa.
Lý Vân Tiêu thì tỏ ra đương nhiên, như thể hắn vốn nên ngồi ở đó. Đám trưởng lão lại tức giận, nhưng vì có vết xe đổ nên không dám tùy ý lỗ mãng.
Mục Trang nói:
- Mới rồi Vân thiếu gia dùng khôi lỗi rất kỳ lạ, cực kỳ linh động như có sinh mệnh. Quan sát kỹ thì không có ngoại hồn phụ thể, chẳng lẽ tự sinh ra linh thức?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Có linh tính? Ta thì thấy thứ đó quá ngốc.
Vẻ mặt Mục Trang khao khát nói:
- Ha ha ha, Vân thiếu gia thật là tham lam, nên biết muốn khôi lỗi sinh ra linh tính khó khăn hơn huyền khí đơn thuần rất nhiều.
Mục Trang hỏi tiếp:
- Ta thấy chất liệu khôi lỗi đó bất phàm, chẳng lẽ là Thần Luyện Cương?
Mọi người dõng tai lắng nghe.
Lý Vân Tiêu chớp mắt hỏi:
- Thần Luyện Cương? Đó là cái gì?
Mục Trang nghẹn lời:
- Cái này . . .
Mục Trang nhìn vẻ mặt của Mục Chinh là biết ngay Lý Vân Tiêu giả ngu, gã cười nói:
- Đó là thân hình màu hắc kim kia, thỉnh thoảng có thần quang chín sắc phản chiếu ra.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- À, thì ra đó là Thần Luyện Cương, đa Mục Trang đại nhân phổ cập kiến thức, không thì ta không biết.
Mục Trang cười cười, không vạch trần:
- Theo Mục Chinh trưởng lão nói thì lúc trước khôi lỗi của Vân thiếu gia chỉ là tài liệu cứng bình thường, không biết Vân thiếu gia làm sao nâng cấp nó lên được?
Lý Vân Tiêu biết ý đồ của Mục Trang là muốn nghe luyện phương của Thần Luyện Cương.
Lý Vân Tiêu đánh trống lảng:
- Được Cực Bắc Băng Yinh rồi ta liền luyện chế thứ này, ai ngờ sinh ra hiệu quả thầnk ỳ như vậy. Chậc chậc, đúng là kỳ lạ.
Mục Trang cười tủm tỉm nói:
- Xem ra Vân thiếu gia đúng là người có phúc, không biết thử thế nào, dùng nguyên liệu nào?
Lý Vân Tiêu giả bộ trầm tư trả lời:
- Bất động lệ, thanh dương thạch, huyền vũ chướng, thê hoàng lưu . . . Ầy, nhiều qua, trong một lúc không nhớ hết được.
Mục Trang, các trưởng lão vãnh tia lắng nghe, cẩn thận ghi nhớ. Cả đám nhíu mày lộ vẻ khó chịu.
Lý Vân Tiêu nói:
- A! Phải rồi, Mục Trang đại nhân nhận ra Thần Luyện Cương hay vì Mục gia cũng có thứ đó?
Mục Trang nói:
- A thì . . . Ta từng đọc trong sách cổ, không ngờ được thấy đồ thật, rất may mắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Nghe bảo Mục gia có ba thuật khôi lỗi, ta đã thấy Mục Nhất Quân trưởng lão thi triển Tát Đậu Thành Binh, không biết hai thần thuật khác là gì?
Mục Trang chửi thầm tiểu hồ ly, không moi được chút gì từ miệng hắn ngược lại thăm dò gã.
Mục Trang rộng rãi nói:
- Ba thần thuật khôi lỗi của Mục gia đúng là có thể so với thần kỹ, nhưng phải có thiên phú cực mạnh mới luyện được. Thiên phú của Nhất Quân trưởng lão vừa lúc thích hợp Tát Đậu Thành Binh, nhưng thầnk ỹ này chỉ xếp thứ ba trong ba thần thuật khôi lỗi.
Mục Thu không kiềm được xen lời:
- Tộc trưởng đại nhân, ba thần thuật khôi lỗi là tuyệt mật của Mục gia, không thể truyền ra ngoài.
Mục Trang cười xòa:
- Không sao, Vân thiếu gia không phải người ngoài.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Tại hạ thật là vinh hạnh quá.
Mục Trang nói:
- Thần thuật khôi lỗi xếp thứ hai có tên là Lục Đinh Lục Giáp, Lục Đinh Lục Giáp, do mười hai khôi lỗi tổ hợp, có thể bày ra Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận.
Tim Lý Vân Tiêu đập nhanh, lộ vẻ giật mình:
- Lục Đinh Lục Giáp!
Lý Vân Tiêu hoảng sợ kêu lên:
- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận, một trong ba đại hung trận thượng cổ!
Mục Trang nhướng mày, cảm thấy phản ứng của Lý Vân Tiêu hơi quá lớn.
Mục Trang gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Tiếc rằng Lục Đinh Lục Giáp này rất khsao bài bố, nguyên Mục gia không ai có thể tu luyện được thuật khôi lỗi Lục Đinh Lục Giáp.
Lý Vân Tiêu lặng im. Ngày xưa bên ngoài thành Tân Diên, trên tụ hội nhỏ Sát Hàn Quân đình, Lý Vân Tiêu gặp nam nhân Mục gia từng chiêu ra mười hai khôi lỗi xấu xí chính là Lục Đinh Lục Giáp.
Nếu có uy năng này thì ngày đó hơn phân nửa Lý Vân Tiêu đã tiêu đời, có thể thấy được nam nhân áo lam biết Lục Đinh Lục Giáp nhưng không tu luyện.
- Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận mà chỉ xếp thứ hai, không biết xếp thứ nhất là vật gì?
Mục Trang cười nói:
- Ha ha ha! Thần thuật khôi lỗi xếp hạng nhất là bí mật lớn nhất Mục gia, chỉ có các đời tộc trưởng mới hiểu, thứ lỗi không thể lộ ra ngoài.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, nói:
- Ta rất có hứng thú với hai thần thuật khôi lỗi này, không biết có thể cho ta xem yếu quyết được không?
Các trưởng lão xôn xao.
Mục Chinh nhảy cẫng lên, tức giận quát:
- Vân thiếu gia, yêu cầu này không chỉ là quá mức, nó đúng là vô lý!
Những người khác cũng hùng hổ, nói thẳng là Lý Vân Tiêu không biết tốt xấu.
Mục Trang giơ hai tay ra hiệu mọi người yên lặng lại, lên tiếng:
- Hai thần thuật khôi lỗi này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, trừ phi Vân thiếu gia ở rể Mục gia, hơn nữa họ Mục.
Lý Vân Tiêu cười khổ.
Mục Trang nói:
- Chỉ cần Vân thiếu gia đồng ý suốt đời vào Mục gia thì tùy ý Vân thiếu gia chọn một trong hai thần thuật khôi lỗi.
Bên dưới càng xao động, tiếng la ó phản đối càng dữ hơn. Bọn họ cực kỳ tức giận, phản đối kịch liệt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Trên người ta còn có và loại thần thông lợi hại không thể tu luyện đến mức tận cùng, chờ ta luyện thành hết rồi tính đi.
Mục Trang biết Lý Vân Tiêu đang từ chối khéo, thế là mỉm cười nói:
- Ta cũng rất hứng thú với luyện phương Thần Luyện Cương của Vân thiếu gia, không biết Vân thiếu gia có thể bỏ thứ yêu thích? Mục gia cất chứa phong phú, chắc chắn sẽ có vật làm Vân thiếu gia vừa lòng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ha ha ha, nếu Mục Trang đại nhân sửa họ Lý, ở rể Lý gia ta thì tại hạ lập tức dâng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.