Chương trước
Chương sau
Năm người đều cả kinh, vội vàng bay ngược né tránh, không dám ngăn cản kiếm cương kia.
Sau khi ngàn vạn kiếm vũ chém xuống, mọi người đưa mắt nhìn qua, mật thất nổ tan tành, thân thể Họa Đấu cũng không thấy, chỉ còn lãnh kiếm băng sương cắm vào mặt đất, lộ ra bộ dáng cô tịch, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bướng bỉnh.
- Quả nhiên là có thứ đáng sợ ở đây mà.
Lý Vân Tiêu xanh mặt, nói:
- Tranh thủ thời gian thu thập băng tinh rời đi!
Họa Đấu hơn phân nửa sẽ phục sinh, thời điểm Tuyết quốc năm đó còn tồn tại chắc chắn có cường giả Thần cảnh, nhưng mà khi đó còn không thể chống lại được, hắn bây giờ cũng không làm nên chuyện gì.
Bốn người vội vàng thu thập mảnh vỡ băng tinh bốn phía, Lý Vân Tiêu tiến lên phía trước cầm thanh kiếm.
Loong coong!
Trên thân kiếm tỏa ra kiếm cương khôn cùng, hóa thành kết giới ngăn cản tay của hắn, dường như không muốn thuận theo rời đi.
- Mả mẹ nó, thời điểm mấu chốt ngươi lại phản bội thiếu gia.
Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra hàn mang, không phục đánh ra một trảo, năm ngón tay hóa thành màu vàng tiến vào trong kiếm cương.
Thân kiếm rung động kịch liệt, lãnh ý và khí tức cuồng bạo truyền ra, không ngừng chống lại lực lượng của hắn.
- WOW, đừng làm rộn, ngươi nhớ thời gian chúng ta khoái hoạt với nhau không?
Lý Vân Tiêu không ngừng khuyên bảo lãnh kiếm băng sương, năm ngón tay nắm chặt, xuyên thấu qua kiếm cương kết giới va chạm với chuôi kiếm.
Đột nhiên một đạo khí kình xuyên qua chuôi kiếm bắn ra ngoài, đánh bay tay hắn, toàn thân hắn bị đánh bay như bị điện giật.
Trong lòng của hắn cả kinh, đưa mắt nhìn qua, thân kiếm bắt đầu biến hóa, nó trở nên trắng như tuyết và hàn ý tỏa ra, ai nhìn cũng cảm thấy trái tim mát lạnh.
- Bản thiếu gia cũng không tin!
Trong lòng Lý Vân Tiêu sinh ra cảm giác không phục và quật cường, hắn xông lên lần nữa.
Đột nhiên một đạo yêu lực rất mạnh bộc phát, cả không gian bị áp sinh ra vết nhăn.
Thân thể của hắn ngừng lại, hắn cảm thấy hoảng hốt dưới uy áp này, trên thân thể xuất hiện gợn sóng không gian, áp thẳng từ trên xuống dưới.
Khí tức vô cùng nguy hiểm sinh ra trong nội tâm của hắn.
Hắn thầm hô không tốt, vận chuyển Phách Thiên Luyện Thể Quyết toàn thân, cơ bắp xương cốt toàn thân căng lên, hắn dùng lực chấn vỡ khí tràng chung quanh..
Sau đó ánh mắt của hắn co rút lại, tinh thần lực không ngừng tăng lên đỉnh phong.
Ầm ầm!
Một dòng lực lượng cương mãnh mạnh mẽ đánh thẳng xuống, trực tiếp đánh ra một hố to trên mặt đất.
Chưởng ấn xuất hiện trên vũng hố rộng chừng nửa mẫu, sâu không thấy đáy.
Lý Vân Tiêu xuất hiện trước hố, trước mặt hắn là lãnh kiếm băng sương.
Đột nhiên một bóng đen xuất hiện, yêu lực bành trướng tứ tán các nơi, chấn nhiếp nhân tâm.
Năm người khác chạy như bay, lập tức đứng bên cạnh người Lý Vân Tiêu, hoảng sợ nhìn qua quái vật khổng lồ trước mặt —— Họa Đấu chân thân!
Ác linh cả kinh kêu lên:
- Oa oa, đây là yêu quái gì, yêu khí trên người nó còn mạnh hơn ta nha! Vân thiếu, giúp ta lấy thân thể này nhé?
Trên mặt Lý Vân Tiêu đầy hắc tuyến, lạnh lùng nói:
- Tốt, ngươi đi lên chém giết hắn đi.
Ác linh kinh dị bất định, nói:
- Ngươi nói thật chứ Sẽ không gạt ta sao?
Lý Vân Tiêu híp mắt, bộ dáng thành kính, liên tục gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật, trước tiên đi lên chém nó đi, như vậy ngươi có thể đoạt xá nó đấy! Ngươi xung phong, chúng ta yểm hộ ngươi.
Ác linh bộ dáng không tin, nói:
- Tại sao là ta xung phong, các ngươi không xung phong? Không bằng thay đổi, ta yểm hộ các ngươi.
Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: đồ ngu xuẩn này xem ra còn không ngu xuẩn tới mức quên mình có thực lực gì. Hắn hừ lạnh nói:
- Lại không phải chúng ta ngấp nghé thân thể này, ngươi muốn hay không muốn.
Ác linh sững sờ, vội nói:
- Đừng đừng, ta xung phong, ta xung phong.
Tuy trong nội tâm của nó có phần sợ hãi, nhưng thân thể này có khí tức cường đại làm tim nó đập nhanh không dứt.
Tham lam sinh ra trong lòng, nhìn qua Họa Đấu chân thân liền chảy nước miếng ròng ròng, nó quyết định chắc chắn, kiên nghị nói:
- Tốt! Ta sẽ lên, các ngươi yểm hộ cho ta!
Đám người Lý Vân Tiêu cũng làm ra dáng vẻ yên tâm.
Ác linh hét lớn một tiếng, khí tức trên người tăng lên tới cực điểm, nó xông lên cầm búa chém thẳng vào đầu lâu Họa Đấu.
- Đi chết đi! Giao thân thể của ngươi cho gia gia.
Ầm ầm!
Cây búa nện thẳng vào đầu Họa Đấu, ánh sáng chói lọi tỏa ra bốn phía.
Họa Đấu lúc này hai mắt nhắm nghiền.
Một búa này bổ thẳng vào đầu của nó thì nó mới chậm rãi mở mắt ra, hai mắt màu vàng và bạc hai màu, hai sừng của nó không tầm thường, tỏa ra hào quang làm lòng người run động, bức thẳng nhân tâm.
Lý Vân Tiêu mấy người hít khí lạnh, thầm nghĩ không tốt, lúc này xoay người muốn lui lại.
Ác linh kinh hãi nói:
- Làm sao có thể! Ngạnh kháng một búa của ta mà không có chuyện gì?
Lưỡi búa khảm vào đầu lâu nửa tấc, có máu bảy màu chảy xuống, hiển nhiên nó chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Hai mắt Họa Đấu có hào quang vàng và bạc lóe lên, giơ tay ra sau lưng muốn cầm lãnh kiếm băng sương.
Thân kiếm cắm trên mặt đất không ngừng kêu vang.
Đột nhiên ngón tay của hắn khép lại, lúc này điểm vào thân kiếm, lập tức một đạo hào quang từ thân kiếm bắn ra ngoài, chém thẳng vào ác linh.
- Oa oa, yểm hộ ta!
Ác linh cảm nhận được nguy hiểm, quát to một tiếng, vội vàng thu búa bỏ chạy ra phía sau, hắn đưa mắt nhìn qua thì thấy đám người Lý Vân Tiêu đã lui ra xa hơn ngàn trượng.
- Ngươi, các ngươi...
Xùy!
Kiếm quang nhanh chóng chém lên người ác linh, chém hắn thành hai đoạn, rơi từ không trung xuống đất.
Lý Vân Tiêu cả kinh nói:
- Thảo, đúng là quá hung tàn! Thân thể đại yêu không thể ngăn cản một đạo kiếm quyết.
Mấy người cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, toàn thân rét run, nghĩ tới nếu một kiếm kia chém lên người của mình.
Ọt ọt.
Viên Cao Hàn nuốt nước bọt, nói:
- Ngươi lừa gạt đồ ngu kia đi thử kiếm, dụng tâm cũng quá độc ác.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, nói:
- Ngươi lương thiện như vậy, vậy ngươi lên a..., thỉnh Viên Cao Hàn đại nhân đi thử thực lực của Họa Đấu đi.
Viên Cao Hàn lập tức câm miệng không nói lời nào.
Mục Chinh nói:
- Đại yêu chỉ lo chạy trốn, lúc này mới bị một kiếm chặt đứt. Nếu hắn có ý chí chiến đấu thì không thảm tới mức này.
Hai nửa thân thể ác linh rơi xuống mặt đất, đột nhiên run rẩy diễn sinh ra vô số huyết nhục, hóa thành hai ác linh, trực tiếp đứng lên bay thẳng về phía Lý Vân Tiêu.
- À?
Đám người Viên Cao Hàn lúc này ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Lý Vân Tiêu biết rõ hắn là thâ thể Yêu tộc có thiên phú bất tử.
- Oa oa, thật đáng sợ! Hù chết bản bảo bảo!
Hai ác linh chạy như điên trở về, sắc mặt hoảng sợ.
Đám người Viên Cao Hàn: "..."
Nhìn qua bô dáng hai ác linh, trong đó một con ôm búa thì nội tâm mọi người sụp đổ.
Ngay cả Họa Đấu cũng nhíu mày suy tư.
Bốn du hồn bay quanh người Họa Đấu không dứt, không ngừng gào thét.
- Yêu tộc bát bộ chúng.
Họa Đấu nhìn qua bốn du hồn, rốt cục chậm rãi nói ra năm chữ.
Đám người Lý Vân Tiêu lập tức ngất lịm, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Họa Đấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.