Chương trước
Chương sau
Sau khi cương phong trảm đầy trời qua đi, cuối cùng nhất đều biến mất không thấy gì nữa.
- Chết, chết sao?
Mục Chinh kinh hãi nhìn qua, hắn càng kiêng kị Lý Vân Tiêu nhiều hơn.
Ngọn núi năm màu này chính là huyền khí chỉ một kích nghiền nát phá sơn thiên đinh.
Cự linh này mạnh bao nhiêu hắn không rõ, nhưng phá sơn thiên đinh chính là khôi lỗi kết cấu cứng rắn nhất Mục gia, là khôi lỗi hệ sức mạnh mạnh mẽ nhất, đã sắp tiếp cận thần thể đại thành, nhưng nó vẫn bị một kích nghiền nát.
Nội tâm của hắn sụp đổ, rốt cuộc ngọn núi năm màu là vật gì.
Lý Vân Tiêu nâng ngọn núi, cảnh giác nói:
- Tất cả cẩn thận chút! Chỉ đánh tan hình thể của nó, cách giết nó còn xa.
Cả con sông trừ nước chảy ra, bây giờ không còn chút động tĩnh gì, hoàn toàn yên tĩnh.
Hạt màu đen trên người cá sấu hoạt động một chút, nó đang khẩn trương cực độ, bên trong có hỏa diễm màu đỏ sáng lên.
Bành!
Ngọn lửa kia nổ tung sinh ra vô số hoa lửa.
Cá sấu gào rú, dường như cực kỳ sợ hãi, thân hình không ngừng run run, hơn nữa nhanh chóng co rút lại.
Lý Vân Tiêu dùng nguyệt đồng nhìn thấy một tầng cương phong đang bao phủ cá sấu, đang không ngừng thôn phệ thân thể hắn.
Hắn lấy hộp kiếm ra, ba mươi sáu kiếm lập tức bay ra kết trận, nó bao quanh cá sấu, cũng bao phủ cương phong.
Đám người Mục Chinh hành động, vây quanh ở kiếm trận sau đó nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bố trí một đạo kết giới bên ngoài để ngừa cương phong đào tẩu.
Sau đó Lý Vân Tiêu thân hóa lôi đình, trực tiếp nhảy vào trong kiếm trận, lôi đình lao thẳng vào cá sấu, trong lôi đình có bàn tay màu xanh kéo đuôi cá sấu và kéo mạnh ra ngoài.
Đây là hình thái cự linh, cũng là hai tay kéo thân thể cá sấu, một nửa đã bị nuốt vào trong miệng rồi.
Hai người càng giằng co, thân thể càng kéo càng dài.
"Bành" một tiếng rốt cục nổ tung, hóa thành hạt đầy trời.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lẽo, năm ngón tay mở ra đập vào cự linh, quát:
- Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đạo lôi đình quét ngang bầu trời đánh vào trong linh thể cự linh, trong khoảnh khắc trong kiếm trận có lôi quang lập lòe.
Rống!
Tiếng gió trầm thấp không ngừng vang lên, lôi điện không ngừng quét qua, lôi điện phân giải thì nó ngưng tụ lại hóa thành cương phong.
Lý Vân Tiêu một tay bấm niệm pháp quyết, chỉ ngón tay lên bầu trời.
Kiếm trận sinh ra hàn quang lóng lánh, kiếm hải khôn cùng lan tràn ra các nơi hóa thành mũi kiếm lăng lệ, nó ngăn cản mọi thứ.
Vèo! Vèo! Vèo!
Mũi kiếm xuyên thấu phong chi lĩnh vực, mặc dù không thể trọng thương, vẫn có thể làm tiêu chân nguyên và lực lượng của nó.
Cùng lúc đó, đâu suất thiên phong bay ra lần nữa, nện thẳng vào trong kiếm trận.
Rống! Rống!
Trong phong chi lĩnh vực có tiếng gào rú trầm thấp truyền ra, hiển nhiên là sợ hãi đâu suất thiên phong.
Phong chấn càng ngày càng mạnh, lôi đình trùng kích bốn phía, kiếm trận nện thẳng tới phía này, không ngừng oanh kích chung quanh.
Lý Vân Tiêu một tay chỉ lên trời, một tay khống chế đâu suất thiên phong, một cơn gió mạnh mang theo huyết khí bay đi, trong cổ họng của hắn có vị mặn, hiển nhiên hắn đã bị trọng thương.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, tay trái lăng không đánh ra một kích.
Đâu suất thiên phong nện xuống, tiến vào trong phong chi lĩnh vực!
Ầm ầm!
Cương phong bị nện tan, từng phong nhận lăng lệ đảo qua chunh quang, nhưng cũng không thể thoát ra khỏi kiếm trận.
Lý Vân Tiêu vội vàng thả tay xuống đánh ra một trận pháp phòng ngự, trước mặt hắn ngưng tụ ra một lực lượng bành trướng ngăn cản cương phong đánh qua, đánh bay hắn ra bên ngoài.
Ọt ọt ọt ọt!
Trên bầu trời rất nhiều hạt màu đen ngưng tụ lại, rất nhanh hóa thành cá sấu, nó đứng trong gió lốc gào thét dữ dội, cắn nuốt cương phong chung quanh.
Cương phong cự linh bị đánh tan hai lần, dường như mất đi lực ngưng tụ trong thời gian ngắn, chỉ có thể không ngừng bị cá sấu ăn tươi.
Thân hình cá sấu càng ăn càng lớn, trong mắt mang theo hào quang hưng phấn cùng hung ác, nó nhanh chóng nuốt cương phong không còn.
Rống! Rống!
Sau khi ăn xong, nó ngửa mặt lên trời không ngừng rống to, dường như vô cùng hưng phấn.
Lý Vân Tiêu thu kiếm trận, những người còn lại đi ra khỏi kết giới, lúc này mới thở ra một hơi.
Cá sấu rống to sau một lúc thì hóa thành bộ dáng bò sát, cúi đầu ngủ say.
Lý Vân Tiêu mắng chửi rồi đá một cước, nói:
- Ngươi đời này cũng chỉ có chút tiền đồ như vậy.
"Ba" một tiếng, cá sấu bị đá thật xa, ngã vào dòng sông, nó trôi theo nước sông, hiển nhiên đã ngủ say.
Lý Vân Tiêu: "..."
Viên Cao Hàn nói:
- Nó vừa nuốt tồn tại cường đại như thế, trong ngắn hạn tiêu hóa không được, lúc này mới tiến vào ngủ say, sợ rằng không thể tỉnh trong thời gian ngắn.

Lý Vân Tiêu nhìn qua cá sấu đang trôi theo dòng nước, đột nhiên phía trước có điểm sáng hiện ra.
- Chẳng lẽ là lối ra?
Mấy người đều đại hỉ, vội vàng đuổi theo cá sấu.
Ánh sáng càng lúc càng lớn, thấy không rõ trong đó, nhưng hiển nhiên là thông đạo đi ra ngoài.
Oanh!
Một cơn gió lạnh thổi qua mọi người.
Nhiệt độ chung quanh hạ xuống thật nhanh, khung cảnh băng thiên tuyết địa hiện ra trước mặt.
- Cực bắc Tiểu Băng thiên!
Viên Cao Hàn hưng phấn kêu to lên.
Cả thế giới này bị màu bạc bao phủ, phấn trang ngọc thế, nó khoe sự mỹ lệ của mình ra giữa thiên địa.
Thiên Sơn điểu phi tận, vạn kính nhân tung diệt.
Mọi người vừa thở ra thì hơi thở biến thành sương trắng.
Lý Vân Tiêu thu hồi cá sấu, dùng nguyệt đồng tìm chung quanh, nói:
- Quả nhiên là tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh khí nào cả, tìm băng tinh thế nào?
Viên Cao Hàn nói:
- Nếu là băng chi tinh phách, như vậy phải tìm nơi hàn khí ngưng tụ tới cực điểm, đó là nơi thai nghén tinh hoa, nơi này nhiều năm không người, trong phiến băng thiên tuyết địa này có lẽ có nhiều băng phách mới đúng.
Trong mắt của hắn lóe ra hào quang tham lam, liếm môi nói:
- Có thể thu toàn bộ.
Mục Chinh cũng đồng ý nói:
- Hắc hắc, tự nhiên không thể lãng phí.
Đột nhiên ánh mắt Lý Vân Tiêu trầm ngưng, nói:
- Mọi người có không phát hiện, nơi đây chính là thành trì sao?
Trong lòng mọi người chấn động, lúc này mới cẩn thận nhìn lại.
Dưới băng tuyết trắng xóa ở nơi này mơ hồ có thể thấy được không ít kiến trúc, hơn nữa quy mô thật lớn, thần thức bao phủ qua vẫn không phát hiện điểm cuối cùng, hiển nhiên là di chỉ.
- Cái này...
Mấy người đều là sửng sốt.
Lý Vân Tiêu nói:
- Mục Chinh đại nhân, Cao Hàn huynh, các ngươi có tin tức gì không?
Hai người đềà lắc đầu không thôi.
Viên Cao Hàn nói:
- Ta cũng chỉ tìm được địa đồ cổ năm đó trong điển tịch, về phần nơi này có người ở thì hoàn toàn không biết.
Mục Chinh nói:
- Hơn nữa nhìn quy mô cũng không nhỏ, nói không chừng đã từng là đại thành uy danh hiển hách đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
- Chúng ta quan sát rõ hình dạng thành trì là được, lại nghĩ biện pháp tìm kiếm băng tinh.
Viên Cao Hàn cũng nói:
- Đúng là, đã có thành trì, tự nhiên sẽ có người ở, có lẽ còn có bảo tàng ẩn nấp vô số năm chờ chúng ta đấy.
Mấy người nghe xong đều cảm thấy có đạo lý, lập tức cảm thấy nội tâm nóng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.