Chương trước
Chương sau
Mục Chinh nói:
- Ta không biết, cũng không có nghĩa là những người khác không biết. Nhưng mà tộc trưởng đại nhân và Cảnh Thất chắc chắn biết.
Viên Cao Hàn nói:
- Các ngươi đã thành lập thiên minh, vậy ý định khi nào động thủ xưng bá đại lục?
Mục Chinh nói:
- Cơ mật cỡ này ta làm sao biết? Nhưng chướng ngại lớn nhất đầu tiên không phải là xưng bá đại lục, mà là bài trừ bên ngòi trước phải an trong, cần phải san bằng những thế lực phản đối mới được.
- Thế lực phản đối?
Viên Cao Hàn sững sờ nói:
- Là Thiên Tiệm Nhai sao?
Mục Chinh nói:
- Cũng không phải. Những người ngăn cản chúng ta cũng quấn lấy nhau thành lập tổ chức của mình, tên là địa minh. Mà lãnh đạo của bọn họ cũng xưng là địa giả.
Lý Vân Tiêu và Viên Cao Hàn nhìn nhau, đã cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Vậy địa giả là người phương nào? Cũng là người xa lạ với các ngươi sao?
Trong mắt Mục Chinh lộ ra vẻ do dự, nói:
- Thân phận địa giả không có chứng cớ xác thực, nhưng chúng ta suy đoán hơn phân nửa là Ngạo Trường Không.
- Cái gì?
Đám người Lý Vân Tiêu lúc này giật mình, trên mặt đầy kinh hãi.
Ngạo Trường Không thật sự danh khí quá lớn, đây là cái tên chấn nhiếp thời đại.
Lý Vân Tiêu nói:
- Ta hiểu, Ngạo Trường Không và Ngạo gia đều là người của địa minh, cho nên các ngươi phỏng đoán, có thể đứng đầu địa minh hơn phân nửa phải làm người ta tâm phục khẩu phục, cũng chỉ có Phách Thiên Vũ Đế Ngạo Trường Không.
Mục Chinh nói:
- Đúng là như thế. Trừ Ngạo Trường Không ra, căn bản nghĩ không ra người thứ hai.
Viên Cao Hàn hỏi:
- Thái độ Thiên Tiệm Nhai ra sao?
Mục Chinh nói:
- Thiên Tiệm Nhai cũng không có thái độ, tùy ý chúng ta phát triển, đây cũng là thái độ trước sau như một cửa Thiên Tiệm Nhai. Nếu không bọn họ vừa tổ thái độ, thiên địa song minh cũng sẽ không giằng co, tất nhiên sẽ có một phương tan rã.

- Đúng vậy, không có thái độ chính là thái độ, Thiên Tiệm Nhai mới thật sự là tông môn lánh đời.
Viên Cao Hàn khen.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không thể ngờ tông môn hải ngoại gần đây bình tĩnh, thực sự cất dấu nhiều gió tanh mưa máu như thế. Cái gì chó má lánh đời, tất cả đều là nói láo cả.
Sắc mặt Mục Chinh tái nhợt, giận mà không dám nói gì, hừ một tiếng.
Lý Vân Tiêu khẽ nói:
- Chậc chậc, như thế nào không phục? Nơi có người thì có giang hồ, trên đời này có ai có thể chính thức siêu nhiên thế ngoại chứ?
Mục Chinh nhịn không được trào phúng:
- Hừ, ngươi cho rằng thế nhân đều giống như ngươi sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta không có hứng thú với chuyện xưng bá thiên hạ của thiên địa song minh các ngươi. Ta còn mong các ngươi đánh nhau long trời lở đất đấy, đánh tới mức ngươi chết ta sống, đỡ nhìn chướng mắt. Hiện tại đưa chúng ta đi thâm u thủy kính đi.
Vô Tình Chung bị Lý Vân Tiêu ném ra ngoài, nó nằm bên cạnh Mục Chinh, phát ra âm thanh to lớn dọa hắn nhảy dựng lên, lỗ tai của hắn chảy máu.
- Ngươi...
Mục Chinh giận không chỗ đánh, nhưng lại không dám phản kháng, trong mắt đầy tức giận.
Viên Cao Hàn nói:
- Vân Tiêu nha, sao ngươi làm người ta như thế? Bây giờ là lúc cầu Mục Chinh đại nhân, sao ngươi đối đãi người ta như vậy, vạn nhất hắn tùy tiện làm chút ít trò, truyền tống chúng ta tới hư không vô tận thì sao, đến lúc đó nhìn ngươi khóc thế nào?
- Ai nha, Cao Hàn huynh đúng là nhắc nhở ta.
Lý Vân Tiêu vỗ đầu một cái, nói:
- Xem ra phải mang theo Mục Chinh huynh cùng đi vào, như vậy nếu có nguy hiểm sẽ có ngươi cùng gánh chịu.
Sắc mặt Mục Chinh lập tức đại biến, lộ ra một tia hoảng sợ, nói:
- Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không động tay chân.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Vậy ngươi sợ cái gì chứ?
Mục Chinh vội la lên:
- Cực bắc tiểu băng thiên trong thâm u thủy kính ẩn chứa nguy cơ, đi vào là cửu tử nhất sinh, ta không muốn tự dưng đi mạo hiểm ah.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
- Tại sao là tự dưng, ta và ngươi có tình nghĩa sâu xa, ngươi nhẫn tâm nhìn ta đi mạo hiểm sao?
Mục Chinh nhìn qua thần thái của đám người này, biết rõ chính mình trốn không thoát, thật vất vả khôi phục chút ít huyết sắc bây giờ bắt đầu tái nhợt hơn trước.
Lý Vân Tiêu nói:
- Không cần lo lắng, chẳng lẽ ngươi thật cho rằng ta sẽ ngu xuẩn vì một chút tài liệu mà đi chết? Hảo hảo khôi phục nguyên lực đi, sau đó chuẩn bị sẵn sàng.
Trên người Mục Chinh cũng không có tổn thương, chỉ vì chạy trốn tới mức tinh bì lực tẫn, thu nạp đầy đủ nguyên thạch là xong.
Ngày thứ hai, một tiếng chuông thanh thúy vang lên trên mặt biển.
Tiếng chuông vang lên, sóng nước ngập trời, trên nước biển xuất hiện đồ án cổ quái.
Đ-A-N-G...G! Đ-A-N-G...G!
Tiếng chung không ngừng ngân vang trong phạm vi ngàn dặm.
Chiến hạm cửu giai biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại có sóng âm khuếch tán tới đường chân trời.
Trên một con sông âm u, nước sông xuất hiện màu vàng nhạt, nước chảy không dứt, nó giống như tuế nguyệt vô tận.
Đ-A-N-G...G!
Đột nhiên tiếng chung ngân vang, con sông xuất hiện gợn sóng lăn tăn.
Ngay sau đó là chiến hạm to lớn phá không bay tới, nó nện vào mặt nước sinh ra sóng lớn ngập trời.
Chiến hạm rơi trên mặt sông, xuôi dòng mà đi.
Đột nhiên sắc mặt Tô Liên Y đại biến, cả kinh nói:
- Không tốt, chiến hạm không bị khống chế!
Lý Vân Tiêu nhìn về phía Mục Chinh, nói:
- Đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Mục Chinh đầy ngưng trọng, xanh mặt khẽ nói:
- Ta chưa từng tới, làm sao biết?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Chất nước nơi này quỷ dị.
Hắn lăng không trảo ngưng tụ nước thành một đám, hắn cần vào trong tay cẩn thận quan sát.
- Đây là hành lang hai không gian, chất nước quái dị không phải rất bình thường sao? Nếu không phải quái dị đó mới không bình thường đấy!
Mục Chinh hừ lạnh nói.
Lý? Tiêu trầm tư không nói, hắn cẩn thận cảm giác nước này.
Linh quang của hắn khẽ động, nhớ tới dòng nước ở vực thẩm phía sau Mai gia, đáy sông có một khối bia ngọc viết "Khúc kính thông u", dường như cực kỳ tương tự.
- Khúc kính thông u, thâm u thủy kính...
Lý Vân Tiêu thì thào thì thầm:
- Chẳng lẽ không gian nơi này là khu vực giáp giới không gia khác? Mà dị năng xem xét của Mai gia có lẽ tới từ một không gian khác?
Viên Cao Hàn cau mày nói:
- Ngươi đang nói cái gì?
Lý Vân Tiêu cầm nước trong tay ném vào mặt sông, nói:
- Không có gì, chỉ là nghĩ tới một việc. Nơi này trừ không bị khống chế ra, dường như cũng không có gì dị thường, đám đệ tử Vô Tình Tông bị trục xuất chết ở đây sao?
Viên Cao Hàn nói:
- Đường nước ở đây khoog sâu, một đường đi tới ta đều dùng thần thức điều tra, cũng không có thi cốt hay di hài các loại.
Mục Chinh cả kinh, hắn giật mình nhìn qua Viên Cao Hàn, không tin nói:
- Chất nước nơi này có thể ngăn cản thần thức, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn cản, nhưng mà cũng trừ khử hơn phân nửa, mặc dù là ta cũng không dám nói có thể dòm tận đường sông, ngươi nói lời này quá to mồm rồi.
Trần Thiến Vũ không nhịn được mắng:
- Ngươi có thấy phiền không! Người Mục gia các ngươi không được cũng không có nghĩa người khác không được? Mục gia các ngươi là trâu nhất, tốt nhất, vô địch nhất, có thật không đã? Thật sự là một ngốc bức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.