Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu bay một hồi, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
Tham Cật Xà đang xoay quanh trước quan tài cực lớn, đầu rắn vùi vào trong người, nó đang ngủ.
Lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ mọi người ngàn vạn không thể có việc gì, nếu không bản thiếu gia sẽ đánh Tham Cật Xà và Thi Sát Tông thành tro bụi.
Đột nhiên một đạo ánh sáng xanh hiện ra, làm cho thân thể của hắn hơi chậm lại, một áp lực và cảm giác buồn nôn truyền tới.
- Không tốt! Là thi sát khí bố trí kết giới!
Trong lòng của hắn cả kinh, vừa rồi phân thần nên chạm vào kết giới, hắn lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
Trong chốc lát, không gian trước mặt chấn động liên tục, vài đạo thân ảnh hiện ra,.
Cũng chỉ có một người cầm đầu là thần thái bình thường, tròng mắt chuyển động, sau lưng có bốn thân ảnh, tất cả có làn da khô quắt, khuôn mặt ngây ngốc, chúng là thi khôi!
Ánh mắt người nọ nhìn qua, lông mày nhíu lại, quát:
- Xuất hiện đi!
Suốt nửa ngày không ai đáp lại.
Người nọ cười lạnh nói:
- Cho rằng trốn đi sẽ không có chuyện gì sao? Đã không chịu hiện thân, vậy đi chết đi!
Hắn tay giơ lên, một đám khí xanh bay ra khỏi bàn tay, sau đó "Bành" một tiếng, nó nổ tung.
Khí xanh bao phủ quanh người của hắn, trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi rất rộng.
Lý Vân Tiêu ẩn nấp trong tiết điểm, khí màu xanh này chạm vào da thịt liền hóa thành bột phấn bám dính vào, sau đó ăn mòn da thịt của hắn.
Mùi của chúng bay lên rất gay mũi, là mùi của xác chết phân hủy.
Nghĩ tới những thứ này lấy ra từ thi thể, Lý Vân Tiêu cảm giác buồn nôn, hắn đành phải nhịn xuống.
Nam tử bên ngoài chờ một lúc, sắc mặt của hắn biến hóa, nhưng lập tức khôi phục lại, hừ lạnh một tiếng, hắn quay người mang thi khôi rời đi.
Lý Vân Tiêu lúc này mới dám vận chuyển chân nguyên, khu động thiên địa thủy nguyên rửa thân hình, rửa sạch đám bột phấn đang bám vào người, lúc này mới tiếp tục tại âm thầm tiềm hành, không dám tiến lên quá rõ ràng.
Trong đại điện hào khí âm trầm đáng sợ, chung quanh đều là thi khí màu xanh lá.
Trong điện có Long Nguyên Vũ, Quy Lục, Hạ Kình ba người đang đứng ngồi không yên, cực kỳ không khỏe với hoàn cảnh nơi đây.
- Đã lâu như vậy, tại sao Cảnh Thất đại nhân còn chưa tới, chẳng lẽ không chào đón chúng ta hay sao!
Quy Lục có phần không tốt, cằn nhằn vài câu.
Long Nguyên Vũ liếc hắn một cái, nói:
- Vững vàng, ăn chút ít trà bánh, an tĩnh lại. Dù sao cũng là địa bàn của người ta, hơn nữa Cảnh Thất đại nhân còn không hiện thân, hơn phân nửa là có việc.
- Hừ, có việc? Sợ là xem thường chúng ta!
Quy Lục lạnh lùng nói, thuận tay cầm lấy côn trùng nhỏ trong dĩa, trên người của nó có màu xanh lấm tấm, hai mắt như ruồi, tức giận:
- Hơn nữa trà bánh chiêu đãi chúng ta lại là côn trùng.
Ba!
Hắn tức giận ném côn trùng xuống đất sau đó đạp lên.
Hạ Kình cau mày nói:
- Linh trùng này làm thuốc thì tốt, nhưng mà nuốt sống thì quá buồn nôn.
Quy Lục cười lạnh nói:
- Sợ rằng Thi Sát Tông biết rõ chúng ta nhất định sẽ không ăn, cho nên cố ý lấy ra.
Đột nhiên ba người chấn động, lập tức nhìn qua ngoài đại điện.
Chỉ thấy một người chậm rãi đi vào, mặc trường bào màu xám, gương mặt vàng như nến, sắc mặt quỷ dị.
Ba người vừa thấy người này đi vào thì đứng lên, cúi người nói:
- Cữu Quang đại nhân!
Phó tông chủ Thi Sát Tông Cữu Quang, khóe miệng hơi nhuếch lên, đáp lễ nói:
- Ba vị khách khí, là bổn tọa lãnh đạm, để ba vị chờ lâu.
Sắc mặt Quy Lục biến hóa, có phần xấu hổ.
Long Nguyên Vũ vội hỏi:
- Đại nhân có việc, chúng ta chỉ chờ một lát mà thôi, nhưng mà nơi này thi khí quá nặng làm cho người ta phập phồng không yên.
- Thì ra là thế, là bổn tọa cân nhắc không chu toàn, thi khí đều tràn ra từ người Kiền Thích đấy.
Cữu Quang mỉm cười nói.
- Kiền Thích!
Ba người đều cả kinh, dường như nghe được chuyện đáng sợ gì đó, lập tức sởn hết cả gai ốc, tóc mai đổ mồ hôi lạnh.
Cữu Quang cười nói:
- Chư vị không cần khẩn trương, chỉ là một ít thi khí tràn ra mà thôi.
Sắc mặt Hạ Kình hơi trắng bệch, nói:
- Chỉ là một ít khí tức đã có thuộc tính mạnh như thế, không hổ là thiên hạ đệ nhất thi!
Trên mặt Cữu Quang không chút che dấu vẻ đắc ý, cười nói:
- Đó là tự nhiên, đây là thi thể cần vài vạn năm tiến hóa thành thần thi! Cũng là vì nó cho nên tông chủ không thể hiện thân tiếp ba vị, chỉ có thể do bổn tọa tiếp đãi, mong được tha thứ.
Long Nguyên Vũ nói:
- Thì ra tông chủ đại nhân đang luyện thi, chuyện này khó trách. Ba người chúng ta tới cũng không có đại sự gì, chỉ là bắt được ba kẻ thù bên ngoài thực lưc không tệ, muốn mời quý phái hỗ trợ luyện thành thi khôi.
- Ah? Kẻ này bên ngoài này chỉ sợ thực lực không kém nha.
Tròng mắt Cữu Quang xoay động, khẽ cười nói:
- Nghe nói tông chủ quý phái gặp nạn, ngay cả bảo vật trấn phái Vô Tình Chung cũng mất đi. Tham Cật Xà bất động vạn năm cũng phải chạy tới bất động quy lâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Ai!

Long Nguyên Vũ thở dài nói:
- Tông môn gặp đại biến, làm cho lòng người bàng hoàng, thật sự khó có thể mở miệng!
Cữu Quang cười nói:
- Cũng phải, Long trưởng lão đã không muốn nói cũng đừng nói nhiều, an tâm ở lại trong bất động quy lâm này. Không biết ba vị mang võ giả tới có thực lực gì?
Long Nguyên Vũ nói:
- Trong đó có hai cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, một người chỉ là nhất tinh Võ Đế.
Cữu Quang kinh hãi, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Cửu tinh đỉnh phong Võ Đế, hai người?
Hắn phản ứng cũng nằm trong dự tính của ba người, trong nội tâm cười lạnh không dứt.
Quy Lục trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Ba người này chúng ta trả cái giá lớn và tử thương thảm trọng mới bắt được.
Trên mặt Cữu Quang mang theo thần sắc phức tạp, ánh mắt lóe sáng, ung dung nói:
- Có biết thân phận ba người này không?
Long Nguyên Vũ nói:
- Hai người trong đó là người Thánh Vực, còn có một người là người của thương minh. Muốn đoạt Vô Tình Chung tiến vào thâm u thủy kính, tông chủ đại nhân lúc này bị bọn chúng sát hại, có một tên chạy thoát.
- Thánh Vực, thương minh, trốn...
Cữu Quang cân nhắc tin tức này, trong đầu không ngừng phân tích, lẩm bẩm:
- Trên Thiên Vũ đại lục, có thể có thực lực cửu tinh đỉnh phong cũng chỉ có hai đại siêu cấp thánh địa cùng bảy đại tông môn. Không thể ngờ tổ chức như thương minh cũng có cửu tinh đỉnh phong, đúng là không đơn giản.
Long Nguyên Vũ nói:
- Đúng thế, lúc ấy mấy người kia ra tay, ta liền đoán được là cường giả của mấy thế lực lớn. Nhưng mà không nghĩ tới thương minh cũng có cửu tinh đỉnh phong Võ Đế tồn tại.
ữu Quang nói:
- Thiên hạ to lớn, không thể biết hết được. Có chút tông môn che dấu một chút thực lực cũng là bình thường. Tên nhất tinh Võ Đế luyện thành thi khôi thì dễ xử lý, ta có thể lập tức cho người bắt lấy luyện chế. Nhưng hai gã cửu tinh đỉnh phong Võ Đế... Luyện chế thi khôi tiêu hao phi thường lớn, hơn nữa chưa hẳn có thể thành công. Một khi thất bại có thể nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tài nguyên đầu nhập vào như nước đỏ lá môn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.