Đột nhiên đồng tử Lý Vân Tiêu co lại, cả kinh nói:
– Không tốt! Đồng bạn của ta đang ở lại Vô Tình Tông, không có nguy hiểm gì chứ?
Mục Chinh cười hắc hắc nói:
– Ngươi cảm thấy thế nào? Tông chủ bị ta giết, người ta cho rằng các ngươi là một phe với ta đấy.
Lý Vân Tiêu sắc mặt khó nhìn lên, nói:
– Đại nhân cùng ta trở về, chờ cứu đồng bạn của ta ra, trực tiếp truyền tống đi.
Mục Chinh nói:
– Trên người của ta tổn thương nặng như vậy, Vân thiếu thật độc ác mà.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu khó nhìn, lạnh lùng nói:
– Chút thương thế này làm khó được đại nhân hay sao, nếu đại nhân không đi, trực tiếp chạy trốn đi nơi khác, ta đi nơi nào tìm ngươi đấy?
Mục Chinh không vui nói:
– Vân thiếu không tin nhân phẩm của ta sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Đã như vậy, đại nhân cứ đi tìm nơi chữa thương đi, giao Vô Tình Chung cho ta đảm bảo. Ta sẽ ở trong hải vực đó chờ đại nhân tới.
Mục Chinh khó xử, không muốn giao Vô Tình Chung ra, nhưng Lý Vân Tiêu đã không có nhẫn nại, nghĩ đến Viên Cao Hàn bốn người đang gặp nguy hiểm, trong mắt không ngừng bắn ra lãnh mang, Mục Chinh lúc này hoảng hốt.
– Cũng được, chung này giao cho Vân thiếu giữ đi.
Bất đắc dĩ, hắn rốt cục lấy cái chung ra, cái chung này có màu xanh da trời, hào quang nhàn nhạt tỏa ra chung quanh.
– Nhưng mà Vân thiếu nhớ lấy, ngàn vạn đừng loạn dùng, nếu truyền tống sai, thập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807880/chuong-2746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.