Chương trước
Chương sau
Bên cạnh bàn trà không biết lúc nào xuất hiện thêm một người, mặt không biểu tình, ánh mắt băng lãnh mang theo ngưng trọng.
– Đoạn Quyết đại nhân!
Chu Sở cả kinh, vội vàng hành lễ, hắn cũng không dám lớn tiếng xôn xao nữa.
– Trà lạnh còn có thể nóng. Cơ hội mất đi thì khó có lại.
Trong mắt Bắc Minh Đoạn Quyết mang theo hàn ý.
Thương Ngô Khung cầm trà trong tay uống cạn, nói:
– Ngươi đang trách ta không ra tay?
Bắc Minh Đoạn Quyết khẽ nói:
– Nếu như ngươi ra tay, chí ít có tám phần nắm chắc có thể đánh chết Lý Vân Tiêu.
– Tám phần?
Thương Ngô Khung khẽ cười, nói:
– Ngươi thật tâm cho rằng là tám phần sao, hay là cố ý trách cứ ta?
Bắc Minh Đoạn Quyết nói:
– Ít nhất cũng là năm năm.
Thương Ngô Khung gật đầu nói:
– Ngươi cũng đánh giá như ta, đúng là năm năm, nhưng mà còn xa mới đủ.
Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết ngưng trọng nói:
– Cổ Phi Dương đúng là đáng sợ, thân hình của hắn hiện tại mới hai mươi tuổi! Lần sau gặp lại, sọ rằng không thể nào là năm năm nữa.
Ý niệm tới đây, trong nội tâm đột nhiên sinh ra hàn ý lạnh giá.
Thương Ngô Khung nghiêm mặt nói:
– Lực lượng của hắn bày ra hôm nay, theo ta suy đoán sợ rằng ba cường giả siêu phàm nhập thánh liên thủ cũng chưa chắc giết hắn được.
Trong nội tâm Chu Sở trong chấn kinh, sợ hãi không nói ra lời.
Bắc Minh Đoạn Quyết đầy hận ý, cắn răng nói:
– Ta cũng có suy nghĩ này, trong bất tri bất giác, hắn đã hình thành thế lực khủng bố như vậy, sợ rằng đủ sức chống lại bảy đại tông môn. Lúc trước hắn quật khởi bổn tọa còn chưa quá coi trọng, thẳng đến khi con ta Bắc Minh Lai Phong chết trong tay của hắn, chờ sau khi ta biết chân tướng, hắn cũng đã phát triển tới mức không thể diệt trừ rồi.
Hàn khí trên bàn trà ngưng trọng, hai cao thủ tuyệt thế đương thời sắc mặt khó coi.
Thương Ngô Khung nói:
– Cho nên một kích tất trúng trọng yếu phi thường, ít nhất phải có tám phần nắm chắc mới động thủ.
– Tám phần nắm chắc, sẽ có một ngày như vậy sao? Lần này còn tưởng rằng là mười phần nắm chác, kết quả…
Trong mắt Bắc Minh Đoạn Quyết mang theo sầu lo thật sâu.
Thương Ngô Khung nói:
– Sẽ, kiên nhẫn chút. Ta đã có suy nghĩ sơ bộ, cứ chờ thời cuộc biến hóa đi.
– Tốt, Thương Ngô Khung đại nhân ta tin tưởng được. Thời điểm giết Cổ Phi Dương tùy thời cho ta biết, ta cũng phải trở về chuẩn bị một hai.
Bắc Minh Đoạn Quyết nghiêm nghị gật gật đầu, dường như tâm phiền ý loạn không muốn ở lâu, liền biến mất trên bàn trà.
Thương Ngô Khung tiếp tục thưởng thức trà, sau một lúc đột nhiên thì thào tự nói, nói khẽ:
– Mộng Vũ Mộng Bạch…
Ánh mắt của hắn nhắm chặt, ngưng trọng nói:
– Nếu thật như ta suy nghĩ, Vi Thanh ngươi đúng là có gan, thật sự làm cho bổn tọa bội phục…
Chu Sở nhíu mày, trong nội tâm niệm mấy lần, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, trên mặt đầy nghi hoặc.
– Đi thôi.
Thương Ngô Khung nói xong, hai người nhanh chóng biến mất.
Giới Thần Bi, trong Phương Thốn sơn, trước một khối ngọc bích.
Ở đó có một tấm bản đồ nhàn nhạt, lộ ra khí tức cổ xưa, quang ảnh rõ ràng, giống như đã từng quen biết.
Viên Cao Hàn chỉ vào một góc, nói:
– Đây cũng là cực bắc chi địa, đây là thế giới băng tuyết bao phủ vĩnh cửu. Mặc dù là hiện tại cũng không có người nào.
Quang ảnh hội tụ trước địa đồ, chính là Lý Vân Tiêu cùng Tô Liên Y.
Tô Liên Y suy ngẫm nói:
– Không thể ngờ khu vực biến hóa to lớn như thế, hiện tại khu vực này hoàn toàn thuộc về Bắc vực, không có vật gì, muốn tìm ra băng tinh là không thể nào.
Viên Cao Hàn nói:
– Chưa hẳn, ta tìm hiểu kỹ càng tư liệu về cực bắc tiểu băng thiên, nơi đó là khu vực đột nhiê bị lực lượng nào đó xóa khỏi Thiên Võ Giới, cả không gian biến mất ở chỗ này. Nhưng nơi này còn có rất nhiều băng nham chìm vào mặt đất, hiện tại xem ra nơi này chính là đáy biển.
Trước ngọc bích có một khối đá, quang ảnh là từ trong khối đá tỏa ra.
Viên Cao Hàn đánh ra mấy ấn quyết vào viên đá, đột nhiên hình ảnh biến đổi.
– Đây chính là Thiên Võ Giới hiện tại, thương hải tang điền, năm đó cực bắc tiểu băng thiên có tọa độ ở nơi này.
Viên Cao Hàn chỉ vào bản đồ, nói:
– Nếu như ở nơi này không tìm ra cực bắc băng tinh, cả Thiên Võ Giới không còn nơi nào tồn tại, chỉ có thể nghĩ biện pháp dùng tài liệu khác thay thế.
Tô Liên Y nhìn qua địa đồ, trầm tư nói:
– Phiến hải vực này không đơn giản.
– Ah?
Lý Vân Tiêu và Viên Cao Hàn cảm thấy hết sức kỳ quái.
Viên Cao Hàn nói:
– Hải vực này hẳn là khu không người mới đúng, có hung thú sao?
Với thực lực của bọn họ, trừ khi là hung thú siêu phàm nhập thế, nếu không căn bản không nói chơi.
Tô Liên Y nói:
– Hung thú thì không đến mức, sinh ý Thiên Nhất Các trải rộng thiên hạ, cũng thường xuyên có mua bán với hải ngoại, trừ hải tộc ra, còn có những thế gia lánh đời. Ta cũng ý đồ nghe ngóng qua tình huống của những thế lực này, tuy không biết nhiều lắm, nhưng nội tâm cũng có chút suy đoán, gần hải vực này có thế gia lời đời tồn tại.
– Có chuyện như vậy?
Lý Vân Tiêu sững sờ, cau mày nói:
– Nếu có thế gia lánh đời, sợ rằng tài nguyên dưới biển…
Sắc mặt Viên Cao Hàn biến thành khó nhìn, nói:
– Nhưng mặc kệ như thế, tóm lại vẫn phải thử một lần, đi thô.
Từ khi hắn tham gia thần luyện, hắn vẫn đứng ngồi không yên, nằm mơ cũng muốn tìm ra cực bắc băng tinh.
Tô Liên Y nói ra:
– Vạn Nhất Thiên cũng đi thế gia lánh đời, không có trùng hợp như vậy chứ?
Viên Cao Hàn nói:
– Làm sao có thể. Thiên Diệp đảo xem như môn phái nửa ẩn thế, tuy cũng cực kỳ che giấu, nhưng người biết rõ cũng không ít, cũng không phải trong hải vực này.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi.
Viên Cao Hàn nói:
– Hãy tìm chiếc cửu giai chiến hạm đi qua đi, Nặc Á Chi Chu quá dễ làm người khác chú ý, ngươi mang nhiều trọng bảo như vậy, đã thành cây đinh trong mắt người trong thiên hạ, hành sự cẩn thận vẫn hơn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cửu giai chiến hạm? Ta cũng không có thứ quý giá như vậy, không bằng tìm một phái gần đây đoat một chiếc đi.
Viên Cao Hàn tức giận hừ nói:
– Đừng vội gây tai hoạ, còn ngại Thiên Võ Giới không đủ loạn sao?
Lý Vân Tiêu lớn tiếng cười nói:
– Ha ha, kỳ thật Thiên Võ Giới chưa từng thái bình qua? Diệp Phàm đang bế quan, ta cũng không tiện đi quấy rầy hắn. Liên Y đại nhân, ngươi có chiến hạm sao?
Tô Liên Y nói:
– Cửu giai chiến hạm ta có, nhưng mà không có khí phái như Vạn Bảo Lâu.
Nàng vén tay áo lên, trong thủ trạc tinh mỹ, tay phải nhẹ nhàng chuyển động bắn ra một hình chiếu, trên hình chiếu có ba chiếc cửu giai chiến hiện ra, hình thái khác lạ, nói:
– Vân thiếu chọn một chiếc đi
Lý Vân Tiêu nói:
– Chúng ta nhân thủ không nhiều lắm, chỉ cầu tốc độ rất nhanh là được rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc nhỏ nhất, mang theo hào quang màu đỏ, rất ít có trang trí gì khác.
Viên Cao Hàn nói:
– Chọn chiếc nhanh nhất đi, chúng ta đi thành Định Thiên, ta đã liên lạc với Trần Thiến Vũ, bảo hắn chờ chúng ta ở thành Định Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.