Lý Vân Tiêu bực bội, tức giận:
– Một đám xuẩn phụ chỉ biết quấy rối, nửa điểm chính sự cũng không biết làm, cút!
– Ngươi…
Đám người Nhĩ Lôi chán nản, nhưng ánh mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy sát khí nhìn qua, toàn thân run lên, xanh mặt.
– Chúng ta đi!
Nhĩ Lôi tức giận nói một tiếng, liền dẫn người rời đi.
Một hồi đại chiến sinh tử đã hóa giải như thế.
Trong lòng Lý Vân Tiêu thở ra một hơi, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm. Hàn Quân Đình bị hắn bắt, chuyện Lạc Vân Thường trở nên không có đầu mối.
– Vân thiếu, hiện tại chìa khóa có thể cho chúng ta chứ?
Trên bầu trời, trên đầu trọc cẩn thận hỏi.
– Ách.
Lý Vân Tiêu lấy chìa khóa ra, cầm trong tay vuốt vuốt một hồi, nói:
– Nhất Thiên huynh…
Vạn Nhất Thiên thở dài, lộ ra vẻ già nua sức yếu, nói:
– Chìa khóa nằm trong tay của ta, họa nhiều phúc ít, Phi Dương xử lý đi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đã như vậy cứ giao cho ta, cái gì thượng cổ bí tàng, bản thiếu gia cũng không có hứng thú.
Hắn cầm chìa khóa ném lên bầu trời, ném thẳng về phía Lý Dật, cười nói:
– Trả lại cho ngươi.
Lý Dật sững sờ, tay không nhận lấy.
Lập tức hơn mười ánh mắt và thần thức tập trung vào hắn, sau đó sát khí ngập trời tỏa ra.
Sắc mặt của hắn đại biến, biết rõ Lý Vân Tiêu không có hảo ý nhưng không nỡ bỏ chìa khóa, hét lớn một tiếng, biến hóa yêu thân, hóa thành một đạo độn quang chạy đi.
– Hừ, chút thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807869/chuong-2735.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.