Nhìn qua Bắc Minh Đoạn Quyết biến mất trong thành Thạch Xuyên người Thần Tiêu Cung sắc mặt như tro tàn, bọn họ biết rõ đại thế đã mất, tuyệt đối không có khả năng lật bàn.
– Hừ, có gì phải sợ chứ, chết khác nhau mà thôi, đáng hận là rơi vào trong tay nam nhân cặn bã như ngươi còn không bằng tự sát cho rồi.
Hàn Quân Đình biết rõ không còn hi vọng, cũng không muốn liên lụy đồng môn, cầm kiếm đâm vào cổ của mình.
Bốp!
Đột nhiên có một bóng dáng hiện ra trước mặt nàng, hai tay cầm lấy lưỡi kiếm, giằng lấy thanh kiếm, quát:
– Không thể!
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn, hắn ngạc nhiên, đó là Tần Xuyên!
– Chậc chậc, Hắc Vũ Hộ cũng tới sao?
Nội tâm của hắn chấn động, cảm thấy tình thế nghiêm trọng hơn so với dự đoán, nếu Bắc Minh Đoạn Quyết chưa chạy đi, hắn liên thủ với Hắc Vũ Hộ thì bản thân mình thật sự gặp phải nguy hiểm.
– Ngươi làm gì thế?
Hàn Quân ĐÌnh giận dữ, quát:
– Ngươi muốn ta bị nam nhân cặn bã này nhục nhã mà chết sao?
Nhĩ Lôi lúc này nói:
– Quân Đình, ngươi yên tâm đi, chúng ta tuyệt đối không vứt bỏ ngươi rời đi, có chết thì mọi người cùng chết.
Tần Xuyên nhu tình nhìn nàng, nói:
– Nếu có nàng chết, ta làm sao bây giờ?
Tất cả mọi người giật mình.
Hàn Quân Đình sững sờ nửa ngày, sau đó trào phúng:
– Ngươi tính là thứ gì chứ, cũng xứng quản sinh tử của ta sao? Ít ở đây giả vờ một bên tình nguyện, bổn quân cảm thấy buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807866/chuong-2732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.