Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn qua bầu trời, ngàn dặm không mây, không có kẻ nào khác.
Nội tâm của hắn càng trầm xuống, hắn không phát hiện ra tung tích của đám ngườ vừa tới.
– Rốt cuộc là ai, dám giết người còn không dám đi ra hiện thân?
Hắn hét lớn một tiếng, không có bất kỳ đáp lại.
Kỳ thật tầng thứ của bọn họ đã rất khó bị hai ba câu khích tướng làm tức giận, dù sao cũng là chém giết sinh tử, bất luận sơ sẩy gì cũng sẽ bỏ mạng.
Bởi vì một hai câu mà mất đi lý trí là đồ ngu xuẩn, đã sớm biến thành thi cốt trên con đường võ đạo, thành cầu thang cho kẻ khác bước lên trời.
Cho nên Ngạo Trường Không dám thản nhiên đánh lén, Bắc Minh Đoạn Quyết có thể thản nhiên đánh lén, Lý Vân Tiêu cũng thản nhiên làm không ít chuyện thất đức.
Dùng tính mạng ra chơi, ai chơi quang minh chính đại cơ chứ.
– Hì hì.
Hàn Quân Đình cười rộ lên, sửa sang mái tóc rối loạn, khôi phục dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nói:
– Không cần hô, nếu như người tới là ta, người nọ tự nhiên sẽ đi ra. Nhưng thế cục trước mắt, ai mà thèm đứng ra chứ.
Lý Vân Tiêu đã sớm biết có kết quả này, nhanh chóng nuốt đan dược và thiên tài địa bảo, có thể khôi phục bao nhiêu thì bao nhiêu.
Người thần Tiêu Cung cảm thấy hồ nghi, hắn ăn nhiều tài liệu quý giá như vậy, sợ rằng đã làm không ít võ giả cửu tinh trung giai nổ chết rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Đoạn Quyết run rẩy vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807860/chuong-2726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.