Chương trước
Chương sau
Trữ Khả Vi cười nói:
– Ai biết được, Lăng Bạch Y vừa rồi biểu hiện lực lượng kinh tâm động phách, nhưng hắn hiện tại thực sự có mạnh như vẻ ngoài của hắn hay không? Sợ rằng tất cả ‘ nhân vật ’ kia cũng đang lo lắng vấn đề này đấy.
– Lực lượng Thần cấp… vừa rồi dễ dàng chém nát Đại Nhật Kiếm Luân, đúng là đã vượt qua cảnh giới siêu phàm nhập thánh! Hắn thiên hạ vô địch sao?
Mái tóc mai của Lý Vân Tiêu chảy mồ hôi lạnh, hắn cũng bị sát khí này chấn nhiếp, ánh mắt không ngừng tỏa ra hào quang.
– Không đúng, sát khí đang yếu đi, thực lực của hắn đang giảm xuống.
Đồng tử Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nhạy cảm bắt được biến hóa nhỏ trên người Lăng Bạch Y.
Uy áp và sát khí khôn cùng cơ bản là tới từ áo giáp, mà Lăng Bạch Y bị mấy người vây công, đặc biệt là bị hồn loại của Hoàng Phủ Bật tổn thương, trực tiếp tổn thương tới hồn phách của hắn, thứ này làm sao dễ dàng khôi phục được cơ chứ?
– Còn không có hoàn toàn dung hợp ah…
Trong lòng Lý Vân Tiêu thầm nghĩ:
– Cho nên mới sinh ra cảnh tượng một mạnh một yếu, bên ngoài mạnh nhưng nội tâm yếu đuối. Chiến lực chân thật của hắn hiện tại thế nào? Sợ rằng tất cả mọi người đang quan sát đấy.
Hắn quay đầu nhìn qua Lý Dật xa xa, nhíu mày một cái, nói:
– Mang Đông Môn Viễn đưa tới thương minh tuyệt đối là suy nghĩ của La Thanh Vân cùng Lý Dật, tất nhiên là có ý chí của Vi Thanh. Mượn tay của thương minh đối phó Lăng Bạch Y chính là cục diện Vi Thanh cùng Bạch Lăng Nguyệt vui vẻ nhìn thấy, như vậy Lăng Bạch Y có lực lượng Thần cấp và thương minh sụp đổ thì Thánh Vực không muốn nhìn thấy. Giờ phút này Lăng Bạch Y nếu không xuất ra lực lượng tuyệt cường, sợ rằng hắn khó mà kéo dài.
– Ha ha, loại cảm giác này rất kỳ diệu đấy.
Lăng Bạch Y cúi đầu xuống, hắn nhìn qua dị trạng thân thể của mình, toàn thân có lân phiến màu tím bao trùm, phía trên có hoa văn quỷ dị, năm ngón tay thon dài mà yêu dị, sát khí ngưng tụ vào bàn tay.
Trong dáng vẻ này, ngực của hắn phập phồng lợi hại, khí tức thập phần hỗn loạn.
Đúng như đồng thuật Lý Vân Tiêu nhìn thấy, linh hồn tổn thương nghiêm trọng, mỗi lần khống chế lực lượng kair y đều làm khí tức của hắn tán đi, thân thể khó mà thừa nhận nổi.
Ban đầu bên ngoài có một ít nghị luận, bắt đầu dần dần an tĩnh lại.
Ai cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
– Hắc hắc.
Đột nhiên Lăng Bạch Y cười trầm thấp, sau đó ngẩng đầu lên, nói:
– Ha ha ha, đám con sâu cái kiến đáng buồn, sợ hãi rồi sao?
Hắn tươi cười nghiền ngẫm, đảo qua đám người Vạn Nhất Thiên, càng nhìn qua xa xa, dường như đang cười nhạo đám người đang ẩn nấp kia.
Lăng Bạch Nguyệt âm trầm đáng sợ, cả không gian đang bị sát khí ngập trời đè ép.
Lăng Bạch Y lạnh lùng nói:
– Dạ ảnh vĩnh viễn đuổi theo ánh sáng, nhưng từ hôm nay, bổn tọa tới nơi nào, nơi đó sẽ chỉ có hắc ám hàng lâm.
Khí thế và sát khí khủng khiếp trên người của hắn khuếch tán ra ngoài, hắn như quân lâm thiên hạ, rung chuyển khắp nơi.
Mỗi người cảm giác bản thân mình như chìm vào trong bóng tối, hoảng hốt không còn đường lui nữa.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên tái nhợt, lấy một vật hình tròn trong tay ra, hào quang chiếu sáng mái tóc hoa râm của hắn, giống như mặt trời xua tan bóng tối.
Hào quang này có vô số ma ha cổ tự bay lên, chúng xếp đặt trên bầu trời như hồ điệp bay múa, thoáng cái biến mất không thấy.
Sau đó nhật nguyệt tinh thần thông suốt.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên trở nên thập phần ngưng trọng, cảm xúc lại vững vàng, hai tay ở cần đại chuyển bàn, chòm râu của hắn lay động, hai đầu lông mày mang theo kiên quyết đập nồi dìm thuyền.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, chuyển bàn này uy lực to lớn, khí thế mênh mông như biển.
Cả bầu trời bị phân thành hai nửa, quang và ám, hai bên đang đè ép lẫn nhau.
Sắc mặt Đinh Sơn cũng rung động vài lần, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời.
Đoan Mộc Hữu Ngọc kinh hô thành tiếng, nói:
– Trụ quang bàn! Chí bảo này đang ở trong tay của ngươi?
Vạn Nhất Thiên cẩn thận thúc dục trụ quang bàn, sắc mặt dữ tợn, nói:
– Cho rằng có thượng cổ chiến y thì có thể khó lường lắm sao? Thương minh truyền lưu vạn năm, tích lũy chí bảo như núi, tuyệt phẩm huyền khí không ít. So đấu huyền khí chí bảo thì thương minh sẽ thua sao?
Trụ quang bàn này đúng là thần bí khó lường, xuyên thấu qua nhật nguyệt tinh thần, ba đạo cự luân lăng không bay xuống, giống như dùng trời làm trận, tru sát vạn vật.
Trụ quang mặc dù sáng lạn, nhưng thân thể Vạn Nhất Thiên vẫn không ngừng run rẩy, chỉ tỏng nháy mắt thân thể trắng như tờ giấy.
Có thể thấy được bảo vật này đã hao phí tâm thần của hắn, có thể nói là một kích đập nồi dìm thuyền.
Trong đầu Lý Vân Tiêu không ngừng tìm tòi ba chữ “Trụ quang bàn”, lại không tuh được cái gì. Nhưng hắn có thể khẳng định đây tuyệt đối là một kiện ma ha cổ khí, mặc dù là thánh khí cũng có khả năng.
Trong lòng của hắn thầm nghĩ:
– Trụ quang bàn này chính là sát chiêu chính thức của Vạn Nhất Thiên sao? Có thể có được uy năng như vậy, thật có tư cách tranh phách thiên hạ. Nếu không có Lăng Bạch Y quá mạnh mẽ, chỉ sợ hắn có át chủ bài này cũng không ai biết.
Vạn Nhất Thiên cưỡng chế thân thể run rẩy, lạnh giọng nói:
– Hôm nay lão phu liều tu vị nửa đời cũng muốn gạt bỏ ngươi triệt để.
Nhật nguyệt tinh thần không ngừng vận chuyển, tinh đấu di chuyển theo quỹ tích lúc trước, trụ quang lúc này sáng tối thương hải tang điền.
– Ah? Có ý tứ.
Lăng Bạch Y ung dung nói ra, cả thiên địa đều là thân ảnh của hắn, trong mắt hắn không ngừng có tinh quang ngưng tụ, hàn tinh không ngừng lập lòe.
– Nói rất là kích tình đấy, nhưng thắng thua có thể như ngươi nói là được hay sao?
Giọng nói vang lên, Lục Thương Tử Phong nâng lên, từng vòng sát khí màu tím không ngừng hiện ra trong thiên địa.
Hư ảnh La Ma Diễn Na không ngừng ngưng tụ, nó tiến thẳng vào đám mây, bộ dáng và thần thái giống Lăng Bạch Y như đúc.
La Ma Diễn Na giơ tay lên, từng đạo tử khí không ngừng xoay tròn trong lòng bàn tay, hóa thành một trường kiếm cao vút trước người.
Khí tức trong người Lăng Bạch Y hỗn loạn, không ngừng trùng kích tứ chi bách hài, nhưng nhưng mà dục vọng với lực lượng tuyệt cường đã dẫn động tâm thần của hắn.
Lục Thương Tử Phong trước người rung rung vài cái, cự linh cầm kiếm đong đưa qua lại, vài đạo kiếm lực khủng bố không ngừng tăng lên nhanh chóng.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên âm trầm vung vẩy cánh tay, lập tức áp chế vạn tinh bàn.
Ầm ầm!
Thân thể Vạn Nhất Thiên không ngừng vỡ ra, máu tươi trong các đại khiếu huyệt bắn ra ngoài, hiển nhiên hắn đã liều cái mạng già của mình.
Thân thể Lăng Bạch Y ngưng tụ, giống như bất động tuyệt đối.
Sau đó khẽ động, tử phong vung lên đâm vào bầu trời.
La Ma Diễn Na kiếm không ngừng đâm tới, đâm vào trong trụ quang vô tận.
Lập tức vô số thời không nứt vỡ, thương hải tang điền bị diệt hiện ra trước mặt!
Ầm ầm!
Hào quang khủng bố nổ tung, nó hoàn toàn dung làm một thể với hắc ám, hóa thành lực lượng thuần túy quét qua bốn phương.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.