Hoàng Phủ Bật quát:
– Đều động thủ, hắn bị hồn loại của ta khống chế, bại vong là chuyện sớm muộn!
Tiếng nói của Bạch Lăng Nguyệt lạnh lùng:
– Ca ca đáng chết, sắp chết còn giãy dụa vô vị làm cái gì, là muốn chết càng khó coi hơn hay sao?
Đột nhiên xương trắng hiện ra, từng hoa lửa hiện ra trước người của hắn.
Vô số hồ điệp bay vòng quanh hoa lửa, mấy trăm ngàn con vỗ cánh thật nhanh.
– Bát hoang hỏa long, sinh diệt!
Rống!
Quyển lửa hóa rồng, thu nạp tất cả hồ điệp vào bên trong, chúng không ngừng xoay tròn trên trời. Tám đạo hỏa long lăng không hiện ra, bộ dáng dữ tợn.
Đột nhiên một ánh lửa bổ ra, trong đó có thanh ngọc xích không ngừng xoay tròn, vô số phù văn hiện ra.
Lúc này ngọc xích không ngừng biến hóa, ngưng tụ thành cây cầu hình vòm quét qua không trung.
Tám đạo hỏa long quét qua cây cầu, trực tiếp bơi ra xa, biến mất trong ánh trăng.
– Là ai?
Bạch Lăng Nguyệt kinh sợ không thôi, quát lên.
– Chậc chậc, long bảo bảo thật nghe lời đấy.
Không có ngọc thoáng một phát từ không trung xuất hiện, đem ngọc xích thu hồi, mang theo vui vẻ.
Bạch Lăng Nguyệt tức giận:
– Ngọc công tử, ngươi biết mình đang làm cái gì hay không?
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười nói:
– Tự nhiên biết rõ.
Bạch Lăng Nguyệt lạnh giọng nói:
– Ta nhìn ngươi cũng không biết, hành động này của ngươi sẽ mang tới tai họa ngập đầu cho Đoan Mộc thế gia đấy.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc trong nháy mắt biến thành lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807835/chuong-2701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.