Thanh đồng cổ đài chiến bay về, tinh quang hiện ra bốn phía.
Tâm thần Trần Chung Hi bị phản chấn bị thương, lửa giận công tâm phun ra một ngụm máu, cảm giác rất thất bại.
– Lăng Bạch Y, đáng chết!
Hắn cắn răng quát lên, phi thân về phía thanh đồng chiến đài, năm ngón tay mở ra, vô số linh khí tiến vào lòng bàn tay đập thẳng tới trước.
Lăng Bạch Y mở mắt ra, ánh sáng tìm trên người biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Minh Chân Minh Kiến, lạnh giọng nói:
– Hai người các ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của ta.
Dưới một chưởng kinh thiên kia, hắn hoàn toàn biến mất.
Minh Chân Minh Kiến hoảng hốt, ánh mắt cảm thấy trước mặt sáng lên, nhịn không được run rẩy lui ra phía sau. Hào quang bảo kính mờ mịt chiếu rõ sắc mặt trắng bệch của bọn họ.
Ầm ầm!
Trần Chung Hi đánh xuống một chưởng, vòng xoáy bị đánh tan, Lăng Bạch Y không thể không ngạnh kháng, hào quang tán loạn bao phủ toàn thân.
Áo trắng bồng bềnh bay bay trong gió, sắc mặt của hắn lạnh lùng cao ngạo.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tốt cho hình tượng cao ngạo, đúng là khiến người ta cảm thấy phiền chết.
Trần Chung Hi phẫn nộ quát:
– Quá xem thường người!
Hai tay của hắn tách ra, hóa thành lưỡng nghi hợp nhất, một đạo thái cực đồ quay vòng trong tay, quát:
– Bạch Hồng Quán Nhật!
– Đại trưởng lão coi chừng!
Vạn Nhất Thiên rống to lên, cho dù Trần Chung Hi làm thế nào cũng không phải là đối thủ của Lăng Bạch Y.
Nhưng Trần Chung Hi đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807830/chuong-2696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.