Chương trước
Chương sau
Tên võ giả kia há to mồm, hàm răng của hắn va vào nhau kêu “Khanh khách”, trên mặt không còn chút máu nào cả, run rẩy nói:
– Đây là… Vũ Tốn Phong ah!
– Vũ Tốn Phong là cái gì?
Một người khó hiểu hỏi.
– Vũ Tốn Phong! Độc phong chi địa Vũ Tốn Phong!
Càng có không ít người kinh hô lên, sắc mặt nhanh chóng biến thành kinh hãi.
– Đây là ong chúa…
Trần Chung Hi thì thào tự nói, biểu hiện trên mặt càng ngày càng khó nhìn.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu kinh hãi nhìn qua không trung, trong vòng xoáy không gian đang xoay tròn có tiếng kêu “Ông ông” vang lên, hắn dùng nguyệt động nhìn xuyên thấu qua, hắn nhìn thấy những con ong vàng chằng chịt xuất hiện.
– Không tốt! Nhanh đánh nát thông đạo này!
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, hắn phát hiện giọng nói của mình bị lực lượng gì đó ngăn chặn, giống như đặt mình trong trong hũ, hoàn toàn không thoát ra ngoài được.
Cũng bất chấp ẩn thân, trực tiếp đi ra khỏi hư không, thò tay đánh thẳng vào vào trong thông đạo.
Đột nhiên thân thể của hắn trì trệ, một đạo sát khí chấn nhiếp hắn, làm hắn không thể nhúc nhích.
Lực lượng này hết sức quen thuôc, đây tuyệt đối là sát thủ!
– Không thể ngờ ngươi quen thuộc Thiên Đãng sơn mạch như vậy, ngay cả ong chúa cũng làm ra. Nhưng mà Vũ Tốn Phong trời sinh tính hung hãn, ngươi không sợ hại chết nhiều người sao?
Lý Vân Tiêu hai tóc mai bên trên chảy xuống mồ hôi lạnh.
Không trung thanh minh, không ai đáp lại hắn.
Ánh mắt của nhiều người bị Lý Vân Tiêu hấp dẫn qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.
– Quả nhiên là ngươi, Lý Vân Tiêu!
Lý Dật nghiến răng nghiến lợi, tràn đầy hận ý.
Đột nhiên ánh mắt Vạn Nhất Thiên co lại, nói:
– Phi Dương, như thế nào?
Trong mắt Lý Vân Tiêu mang theo lo lắng, lại không thể nói tin tức ra, hai mắt của hắn nhìn qua cảnh tượng đáng sợ, có trời mới biết có bao nhiêu Vũ Tốn Phong sẽ xuất hiện.
Trần Chung Hi cũng vội la lên:
– Vân Tiêu đại nhân, như thế nào? Có phải không gian có vấn đề?
Lý Vân Tiêu cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay của mình, ngón cái cùng ngón giữa gian nan niết vào nhau.
Chi chi chi!
Hai ngón tay hợp lại, một đạo ấn quyết hiện ra.
Một đám lôi quang nổ tung, lôi quang nở rộ ra chung quanh, sau đó tử lôi lăng không xuất hiện.
Ầm ầm!
Lực lượng áp chế này nhanh chóng bị phá hủy, tử lôi khởi động làm không gian chấn động, nó giống như đóa hoa nở rộ trên trời cao.
Ầm ầm!
Lực lượng rung chuyển trời đất hiện ra, mọi người hoảng sợ quan sát bầu trời.
Sắc mặt Lý Dật tràn đầy vẻ phẫn nộ, hiện tại biến thành ngây ngốc, mồ hôi to như hạt đậu từ trên tóc mai của hắn chảy xuống, nội tâm sinh ra cảm giác sợ hãi thật sâu.
Minh Chân hét ầm lên, tiếng hét của hắn làm màng tai của nhiều người chấn động.
– Thái Hư Ngọc Thanh Tử Phủ Diệt Thế Thần Lôi!
Sắc mặt Minh Kiến cũng tái nhợt đầy kinh hãi, nói:
– Làm sao có thể? Diệt thế thần lôi chính là quy tắc biến thành, giới lực ngưng tụ ra, phàm nhân làm sao nắm giữ được?
Hai tay Minh Chân nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hắn đánh vào diệu tương bảo kính bên cạnh, trong kính là màu xám mênh mông, chỉ có thân ảnh Lý Vân Tiêu, nhưng không thấy có động tác gì cả.
Minh Kiến nói:
– Ghi chép không sai, quả nhiên là pháp tắc giới lực!
Sau khi lôi đình nổ tung, trong thiên địa tĩnh mịch, tất cả mọi người bị lôi uy khủng khiếp làm giật mình.
– Diệt thế thần lôi, ha ha, không thể ngờ sinh thời có thể nhìn thấy thần thông như thế.
– Lý Vân Tiêu… Nghe đồn là Phá Quân Võ Đế Cổ Phi Dương chuyển thế đúng không? Quá kinh khủng, hắn thật sự là Phá Quân Võ Đế sao?
Chung quanh lập tức xôn xao, đều kinh hãi không thôi.
Sắc mặt Vạn Nhất Thiên ngưng trọng, nói:
– Phi Dương, ngươi không sao chớ?
Lý Vân Tiêu thu hồi ngón tay sử dụng thần thông, sát khí này biến mất vô tung.
– Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy một ít thứ khủng bố mà thôi.
– Thứ khủng bố?
Vạn Nhất Thiên nhíu mày.
Đột nhiên có người cả kinh kêu lên:
– Mau nhìn, đó là cái gì?
Vị trí tử lôi nổ tung, vòng xoáy không gian có vô số thi thể Vũ Tốn Phong xuất hiện, chúng rơi xuống càng ngày càng nhiều.
Vạn Nhất Thiên hoảng hốt nói:
– Vòng xoáy không gian này vận chuyển Vũ Tốn Phong tới đây sao?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Những Vũ Tốn Phong này thực lực cường hoành, hàng trăm hàng ngàn con ngưng tụ thành vòi rồng, quá khó giải quyết.
Sắc mặt người thương minh trắng bệch, nếu không có Lý Vân Tiêu đánh nát thông đạo, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Vạn Nhất Thiên cắn răng quát:
– Lăng Bạch Y, có giải đi ra! Trốn trốn tránh tránh đùa nghịch thủ đoạn tính toán là bổn sự gì chứ.
Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, không ai trả lời.
Đột nhiên trong thi đàn Vũ Tốn Phong có tiếng ông ông truyền ra.
Trần Chung Hi cau mày nói:
– Dưới lôi đình cường đại như thế vẫn có chưa độc phong chết sao? Vũ Tốn Phong này cường hoành như thế?
Năm ngón tay của hắn bắn ra liên tục, bắn ra mấy đạo kình khí, bắn vào trong thi đàn, phát ra âm thanh “Phốc phốc”, lập tức an tĩnh lại.
Nhưng chỉ mấy hô hấp sao âm thanh “Ông ông ông” vang lên lần nữa, lúc này càng ngày càng nhiều.
Người thương minh lập tức hoảng sợ, phát hiện không đúng.
Lý Vân Tiêu vô cùng kinh hãi, ngưng mắt nhìn lại, trong thi đàn không ngừng có Vũ Tốn Phong trống rỗng xuất hiện.
– Tại sao có thể như vậy, thông đạo không gian đã sụp xuống, những vật này làm sao tới?
Trong đám người đột nhiên có người nói:
– Vũ Tốn Phong có thể thông qua khí tức đồng bạn xuyên qua không gian, nhanh chóng đốt thi thể Vũ Tốn Phong thành tro bụi, bằng không phiền toái rất lớn.
Tiếng nói cũng không lớn, nhưng mỗi người đều nghe được rõ ràng.
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu chấn động, giọng nói này thập phần quen tai, lập tức biết là người phương nào, vội vàng xoay người sang chỗ khác, biến mất vô ảnh vô tung.
– Hắn cũng tới sao? Nếu không muốn hiện thân, cũng được a.
Người nọ vừa mới dứt lời, trên trời cao xuất hiện bóng dáng lớn, đó là từng đám ngọc phong, có tới vài vạn con, rậm rạp chằng chịt làm người ta không rét mà run.
– Muộn rồi, ai.
Trong một góc của đám người, một lão giả áo đen lông mi trắng nhíu mày nói:
– Năm đó ta đi Thiên Đãng sơn mạch cũng nghiên cứu qua Vũ Tốn Phong, muốn thuần hóa chúng làm thành yêu thú thủ hộ thành Hồng Nguyệt, nhưng ta đã thất bại. Cũng bởi vì không tìm thấy ong chúa, không thể ngờ Lăng Bạch Y lại chọc ra tổ ong này.
Bên cạnh lão giả là một người áo đen khác, nhưng đó là nữ tử, nàng nói:
– Xem ra Lăng Bạch Y cũng là thế hệ đa mưu túc trí, không phải mãng phu!
Lão giả lông mày giãn ra, cười rộ lên, nói:
– Thiên hạ này có thể đạt tới cấp độ như vậy, có ai là kẻ ngốc đâu?
Nữ tử khẽ khom người gật đầu, nói:
– Phụ thân nói phải!
Hai người đúng là Trữ Khả Vi cùng Trữ Khả Vân, một thân áo đen vốn cực kỳ dễ thấy, nhưng dường như thi triển bí thuật cho nên không ai phát hiện ra.
Dung nhan Trữ Khả Vi càng già nua hơn trước kia, nhưng mà tràn ngập tinh thần, nói:
– Chúng ta lẳng lặng xem đi, có lẽ sẽ có kết quả cực kỳ ngoài ý muốn đấy. Một trận chiến này không đơn giản, nhưng mà vòng chiến bên ngoài sẽ không như vậy đâu.​
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.