Giữa bông tuyết rực rỡ kia, mơ hồ có một bóng người trắng noãn, chậm rãi rơi xuống.
Toàn bộ trên không Thiên Nhất Các trở nên vô cùng phong phú, giống như người về đêm gió tuyết vậy.
Lòng cảnh giác của Tô Liên Y đột nhiên tan rã, tuyết bay khắp đầy trời, đã triệt để buông tha chống cự, trong lòng dâng lên ý sợ hãi và vô lực thật sâu, thậm chí có chút ít đứng không vững.
Sắc mặt Lão Lại cũng trắng bệch, hắn biết rõ người tới cũng không phải Đinh Sơn. Đinh Sơn mặc dù thực lực gia tăng nhiều hơn nữa, cũng sẽ không thể nào có ý cảnh thâm thúy như thương khung này được.
Đầy trời tuyết trắng bay múa, thân ảnh trắng noãn kia rơi xuống, phảng phất một đóa bông tuyết tinh khiết nhất, im im lặng lặng đứng trên trời cao, từ cổ chí kim không thay đổi.
Tô Liên Y rốt cục thấy rõ người tới, nội tâm đột nhiên run rẩy, thất thanh nói:
– Lăng Bạch Y!
Lần hô này tựa hồ như đã dùng hết toàn bộ lực lượng của nàng, cả người thoáng cái co quắp ngồi dưới đất, không còn chút khí lực nào nữa.
Thân ảnh Lăng Bạch Y phù hợp với cảnh tượng khắp trời, không có chút khe hở.
Tuyết trắng phiêu đãng chung quanh hắn, lưu loát, trời cao vô tận cũng hóa thành cái bóng của hắn, cô lập với ở thiên địa.
Gương mặt Lý Vân Tiêu nổi đầy gân xanh, Nguyệt Đồng cơ hồ như lồi ra, chiếm cứ nửa bên gương mặt, lộ ra thập phần quái dị đáng sợ, dữ tợn dị thường
Thân thể của hắn rốt cục động, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807806/chuong-2672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.