Lý Vân Tiêu nhắm hai mắt lại, đón gió mát, du du nói:
– Con ruồi không còn nữa, thế giới cũng trở nên yên tĩnh hơn rồi.
Hắn mở mắt ra, nhìn đám trưởng lão, nói:
– Còn có vị nào muốn phân tài sản nữa không, đứng ra đây đi.
Tất cả chúng trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đạo Long ngâm vừa rồi đã khiến các nàng mất hết can đảm, còn ai dám đứng ra chịu chết nữa chứ.
Lý Vân Tiêu chỉ vào một người trong đó, ngoắc ngón tay, nói:
– Ngươi, đi ra. Ta vừa rồi nghe ngươi nói ra phương án phân phối, bộ dạng dường như rất lợi hại, tới đây nói chuyện rõ ràng với ta đi.
– Không, không!
Người trưởng lão kia sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, nói:
– Ta tuyệt không lợi hại, mới vừa rồi là nói năng bậy bạ thôi.
– Ah?
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy bây giờ cho ngươi nói lại rõ ràng đi, tài sản này làm sao để phân tốt đây?
Trưởng lão kia sắc mặt phi thường khó coi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, nói:
– Theo ta thấy, Thiên Nhất Các mặc dù mọi người đều có khổ lao, nhưng được xưng tụng là có công lao chỉ có mình hội trưởng Tô Liên Y. Nếu nàng là hội trưởng, vậy thì Thiên Nhất Các dĩ nhiên là của nàng, chúng ta chỉ là giúp đỡ góp thêm chút sức thôi, nếu thật muốn phân phối thì cho chúng ta hàng năm một chút nguyên thạch cũng đã tôt rồi, không biết mọi người định thế nào?
– Đúng đúng, nói rất đúng, phương án phân phối này rất tốt.
Người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807804/chuong-2670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.