Chương trước
Chương sau
Trên bầu trời truyền đến một giọng nói, sau đó tất cả Linh Hoa quay về vị trí cũ, tựa hồ như chẳng bao giờ biến hóa qua, hương khí nhàn nhạt cùng linh khí nồng nặc tràn ngập, phảng phất tất cả bất quá là ảo giác.
Thương Ngô Khung nhẹ nhàng cất bước, thoáng cái liền đi qua, phía trước có lầu các tinh xảo nổi lên, lại nhảy qua một bước, liền tiến nhập bên trong.
Trong một gian phòng khách nhã trí, trống trải điềm tĩnh, chỉ có hai cái Bồ Đoàn đặt trên mặt đất.
Thương Ngô Khung đi tới, trực tiếp xếp bằng ngồi xuống ở trên một cái bồ đoàn, Chu Sở ngồi ở sau lưng.
– Nói đi, tới tìm ta có chuyện gì?
Đạo thanh âm lúc trước kia vang lên, trên bồ đoàn đối diện Thương Ngô Khung chậm rãi chớp động Hắc quang, một cái bóng màu đen không ngừng sinh trưởng, cuối cùng hóa thành bóng người, hoàn toàn không thể gặp hình dáng.
Thương Ngô Khung nói:
– Cổ Phi Dương chưa chết.
Đạo thân ảnh kia dừng lại một chút, sau đó hừ nói:
– Chưa chết liền chưa chết, nói với ta làm chi?
Thương Ngô Khung mỉm cười nói:
– Nhâm Hề Mân, việc lúc trước ngươi bao nhiêu cũng có phần a.
Cái bóng màu đen kia hoảng động một cái, lạnh lùng nói:
– Ta bất quá là giúp ngươi một tay mà thôi, huống chi ta cũng không có ý định nhằm vào Cổ Phi Dương, cho dù cùng ta có liên quan, cũng bất quá là bị ngươi lợi dụng mà thôi.
Thương Ngô Khung nhẹ khẽ cười nói:
– Làm sao, ngươi sợ?
– Sợ? Ha ha!
Cái bóng kia cười ha hả nói:
– Lão phu chỉ là không muốn không giải thích được thay ngươi chịu tiếng xấu mà thôi, nếu là ta làm, tuyệt sẽ không phủ nhận. Lui vạn bước mà nói, cho dù Cổ Phi Dương thực sự tới tìm ta, ngươi cho là ta sẽ sợ hắn sao, hừ, phong hào Vũ Đế ở trong mắt người khác có lẽ là tồn tại như Thần, nhưng ở trong mắt lão phu chỉ là con kiến hôi.
Thương Ngô Khung cười nói:
– Ta tự nhiên biết khả năng của ngươi. Kỳ thực ta tới đây mục đích chủ nếu không nói tới chuyện của Cổ Phi Dương, mà là về Ma chủ, tục truyền tất cả Ma chủ Phong Ấn đều được mở ra.
Cái bóng kia run lên, đung đưa kịch liệt thoáng cái nói:
– Nga, tất cả Phong Ấn? Ngươi xác định?
Thương Ngô Khung nói:
– Không giả. Hiện tại Công Dương Chính Kỳ đang lo lắng việc này. Toàn bộ Thánh Vực đối với ‘Ma’ lý giải, sợ là không người có thể hơn ngươi, ta muốn nghe cái nhìn của ngươi một chút.
Cái bóng kia nói:
– Ma chủ bị trấn áp chẳng biết bao nhiêu năm, cho dù giải phong ra, thực lực tất nhiên cũng không lớn bằng lúc trước, không có gì đáng lo lắng, huống chi một đạo Phong Ấn cuối cùng có lão phu trấn thủ, không đáng để lo.
Thương Ngô Khung nói:
– Ta chính là muốn hỏi ngươi một chút, Phong Ấn gần đây có biến hóa gì không?
– Biến hóa?
Cái bóng trầm tư nói:
– Cũng không có biến hóa gì.
Thương Ngô Khung nói:
– Vậy thì tốt, bây giờ là thời kỳ phi thường, ta kiến nghị ngươi không nên động phong ấn nữa, tận lực gia cố một phen.
– Ta tự có chừng mực.
Cái bóng kia hừ nhẹ một tiếng, khinh thường nói.
Thương Ngô Khung gật đầu nói:
– Ngươi đã có nắm chắc như vậy, ta đây tự nhiên không có lo lắng gì. Việc Cổ Phi Dương ta sẽ lưu ý giải quyết, nếu thật đến trình độ không thể vãn hồi, mong ngươi có thể giúp ta một tay.
Cái bóng kia ngạc nhiên nói:
– Di? Lẽ nào hiện tại Cổ Phi Dương lợi hại như vậy, cho dù là ngươi cũng kiêng kỵ?
Thương Ngô Khung nói:
– Nguyên do trong đó phi thường phức tạp, nhất thời khó có thể nói rõ, ta sợ ngươi cũng không có tính nhẫn nại nghe.
Cái bóng cười nhạo nói:
– Ta đích xác không có tính nhẫn nại, nhưng đây mới là mục đích trọng yếu mà ngươi tới đi?
Thương Ngô Khung khẽ cười nói:
– Mục đích rất nhiều, chẳng phân biệt được chủ thứ.
– Hừ, ta hiểu được. Nếu không tổn hại lợi ích của ta, ta sẽ lưu ý tận lực giúp ngươi.
Cái bóng thản nhiên nói:
– Hiện tại nếu ngươi không có chuyện gì thì đi đi, thứ cho ta không tiễn.
– Hảo, quả nhiên khoái nhân khoái ngữ.
Thương Ngô Khung tựa hồ hết sức hài lòng, đứng dậy cáo từ nói:
– Vậy ngươi tùy tiện, ta liền không quấy rầy.
Hắn phất ống tay áo, liền dẫn Chu Sở ly khai, hai bước liền ra Diệu Cảnh, tiêu thất ở trên bầu trời Lam Tuyết Thánh thành.
Cái bóng nhìn hai người rời đi, đột nhiên run một cái, bắt đầu kịch liệt đung đưa.
– A! A!!
Thanh âm thống khổ từ trong miệng cái bóng kia vang lên, đột nhiên từ bốn phương tám hướng phóng tới quang mang, thoáng cái hối nhập trong thân thể của hắn, dần dần hóa ra chân thân.
Một dung nhan già nua triển lộ ra, râu tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt như là từng khe rãnh, hiền đầy tuế nguyệt tang thương.
– A! A!!
Nhâm Hề Mân rên rỉ, thân thể không ngừng bay lên không, ở trên mặt đất đảo quanh, đồng thời co quắp liên tục.
– Sai rồi, ta sai rồi. Van cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!
Hắn không ngừng kêu rên, trong mắt lộ ra thần sắc thống khổ, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu theo hai gò má chảy xuôi, lạnh rung run rẩy.
– Kiệt kiệt kiệt kiệt, sai rồi? Ngươi nói với ta làm chi?
Trên người của Nhâm Hề Mân đột nhiên dâng lên đại lượng hắc khí, ở trên đỉnh đại sảnh ngưng tụ không tiêu tan, không ngừng cuồn cuộn.
Trong đó dần dần hiện ra một đạo thân ảnh, vung tay lên, nhất thời tất cả hắc khí đều bị hút vào trong cơ thể hắn, hễ quét là sạch.
Nhâm Hề Mân thống khổ tiêu tán, nhưng cả người còn quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt đều là sợ hãi nhìn người nọ trên bầu trời, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Người nọ khinh miệt cười, chẳng đáng hừ lạnh nói:
– Muốn thôn phệ cùng hấp thu Bổn Tọa, tu luyện vô thượng Ma Khu, đây chính là kết quả!
Nhâm Hề Mân từ dưới đất bò dậy, sợ hãi nói:
– Đế Già, ta đã biết sai rồi, ngươi làm sao gây sự như vậy!
Nam tử trẻ tuổi kia chính là Đế Già, khóe miệng vung lên một dáng tươi cười tà tà, nói:
– Hiện tại biết sai? Ngươi cứ nói xem? Sở dĩ Bổn Tọa không giết ngươi, chính là nhìn ngươi còn có mấy phần thực lực, là một nhân tài có thể dùng. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm Ma nô cho ta, không những được thoát chết, lại có thể thu được lực lượng càng mạnh!
– Ma nô! Không được, tuyệt đối không được!
Nhâm Hề Mân hoảng sợ hét lớn:
– Như vậy ta chẳng khác nào sống không bằng chết! Muốn một Siêu phàm nhập thánh cường giả làm Ma nô cho ngươi, ngươi hơi quá đáng!
– Thiết! Ta phi!
Đế Già phun ra một bãi nước bọt, khinh bỉ nói:
– Lúc trước người trở thành Ma nô của ta đều là tồn tại Thần Cảnh, loại phế vật như ngươi ngay cả quỳ liếm đế giày cũng không có tư cách, bây giờ còn theo ta thể hiện?
Sắc mặt hắn phát lạnh, thân ảnh lóe lên, nhất thời hóa thành một đạo Hắc quang, trong nháy mắt liền bắn nhập trong cơ thể Nhâm Hề Mân.
– A!!
Nhâm Hề Mân kêu thảm một tiếng, đau đến không ngừng lăn trên mặt đất, thống khổ kêu rên.
– Đại nhân, cầu ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta là một đời cường giả, làm sao có thể làm nô tỳ a!! Người cứu mạng, người cứu mạng a!
– Hừ, cũng được. Xem ngươi ở thời đại bụi bặm chồng chất này là nhân vật số một số hai, ta đề thăng cho ngươi một chút, để ngươi trở thành Ma phó của Bổn Tọa, cho ngươi ba hơi thở thời gian suy nghĩ.
Thanh âm Đế Già lạnh như băng ở trong cơ thể hắn vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.