Chương trước
Chương sau
Thượng Trần cả kinh, định nhãn nhìn lại, trên người Thần Ý Tử Kim Trùng không ngừng dâng lên các loại Phù Văn, thân thể tựa hồ có chút bất ổn.
Lấy Kỳ Thiên Kiếm làm trung tâm, trên người Thần Ý Tử Kim Trùng không ngừng có vết rạn hiện lên.
Thượng Trần vui mừng quá đỗi, phảng phất trong tuyệt cảnh thấy được chút hy vọng, thoáng cái bạo ra tiềm năng suốt đời.
Ánh sáng màu đen quanh thân hóa thành dạng loa xoay chuyển, một đạo quyết ấn phát ở trên thân kiếm, kiếm minh chói tai như hóa thành năng lượng thực chất, hướng bốn phương tám hướng khuếch tán.
Hắc Bào của Thượng Trần nghiền nát, ở trên bầu trời loạn vũ, cả người thoáng cái đạt tới trạng thái mạnh nhất Nhân Kiếm Hợp Nhất.
– Khai thiên!
Quang mang trên thân kiếm trong nháy mắt tăng mạnh, ba cổ tự trên Kỳ Thiên Kiếm gần như trong suốt, một cổ uy lực cuồn cuộn tràn đến, mạnh mẽ đè xuống.
Cái khe trên người Thần Ý Tử Kim Trùng trong nháy mắt tăng gấp bội, Kiếm thể không ngừng sáp nhập bên trong.
Chiêu Khai Thiên này chính là phân nửa của Thần kỹ Khai Thiên Tích Địa, cũng là cực hạn mà Thượng Trần có thể thi triển ra!
Lý Vân Tiêu nheo mắt, cười hắc hắc nói:
– Thượng Trần đại nhân quả nhiên oai hùng, nhìn mà Bản Thiếu rất sợ, vẫn là hiện tại xuất thủ đánh ngươi một chút đi.
Ngũ sắc quang mang từ lòng bàn tay bay hắn ra, Đâu Suất Thiên Phong hóa thành Cự Sơn, nhắm Thượng Trần ném tới!
– Không nên a!
Tròng mắt của Thượng Trần muốn rớt ra, cổ khí tức kia như Thiên Lôi cuồn cuộn, trấn áp thân thể của hắn không ngừng run rẩy, kiếm ý trong tay gần như tan vỡ!
– Cổ Phi Dương ngươi đê tiện! Tiểu nhân hèn hạ!
Thượng Trần hét thảm một tiếng, một kiếm Khai Thiên kia đột nhiên băng tán, vô tận kiếm quang thoáng cái tản đi, bị vòng sáng kim sắc phóng lên cao nuốt hết.
Trong cơ thể Thần Ý Tử Kim Trùng cũng bắn ra một thanh âm trầm thấp, quang mang vô tận xông thẳng Tử Tiêu!
Đâu Suất Thiên Phong lưu chuyển ngũ sắc, đột nhiên đè xuống!
Hai cổ lực lượng đem Thượng Trần áp chế, đừng nói phá không bỏ chạy, ngay cả nhúc nhích thoáng cái cũng khó như lên trời, chỉ có thể trừng mắt, tràn đầy oán độc cùng không cam lòng.
Thình thịch!
Hai loại lực lượng cuồn cuộn rốt cục trùng kích cùng một chỗ, thân thể Thượng Trần trong nháy mắt nát bấy, hóa thành Hắc mang, triệt để tiêu thất vô tung.
Tranh!
Chuôi Kỳ Thiên Kiếm kia thoáng cái tung bay, ở dưới hai cổ lực lượng đè xuống không ngừng chiến minh, rốt cục “Phanh” một tiếng đứt đoạn, hóa thành hai đoạn sắt vụn kích bắn ra.
Lý Vân Tiêu kinh hãi không thôi, Ngũ Hành Chi Lực mênh mông kích động, không ngừng trên dưới cuồn cuộn, đây đó không dung.
Toàn bộ thế giới kim sắc ở dưới hai cổ lực lượng kia quấy phá, không ngừng gấp khúc biến hóa, càng nhiều Kim Linh Chi Khí hơn trực tiếp bị Thần Ý Tử Kim Trùng hấp thu vào, không gian có thể dùng càng thêm bất ổn.
Toàn thân Lý Vân Tiêu hóa thành kim sắc, chống lại lực lượng ba động kia, trong tròng mắt huyết hồng, nhìn chằm chằm trung tâm hai cổ lực lượng, hắn có thể cảm thụ được tần suất ba động của Đâu Suất Thiên Phong thập phần gấp, tựa như gặp phải đối thủ.
– Đó là...
Đột nhiên đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, hai mắt hoảng sợ trợn to, khó có thể tin.
Chỉ thấy trung tâm lực lượng ba động kia, chậm rãi hiện ra một đạo hư ảnh màu vàng, không ngừng mở rộng ra, kéo dài không dứt, tựa hồ có khả năng thăng tới vô hạn.
Cùng lúc đó, trên Đâu Suất Thiên Phong cũng dâng lên một đạo quang mang hôi sắc, dần dần mở rộng, hóa thành một con cổ điểu tạo hình quái dị, mở hai cánh ra.
– Chân linh còn sót lại ý chí?
Lý Vân Tiêu cả kinh, hai con quái vật trước mắt này, chính là ý chí của Bát Âm Cổ Tinh Điểu cùng Thần Ý Tử Kim Trùng biến thành.
Bát Âm Cổ Tinh Điểu vừa hiện ra, nhất thời hai mắt như điện, trên trán lóe ra một đồ án hình sao, ngưỡng đầu liền trác xuống dưới.
Thân thể Thần Ý Tử Kim Trùng hơi hoảng động, trên trán nhộn nhạo ra hai đạo cường quang, hợp lại hóa thành một đạo trảm kích sắc bén chí cực!
Ầm ầm!
Dư ba tản ra, Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn, số lớn kim, thổ lực ở bốn phía lượn vòng, để cho hắn khó thấy rõ hơn nữa.
Ùng ùng!
Lực lượng cuồng bạo không ngừng truyền đến, Kim Linh không gian tan rã.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một cổ lực lượng chấn hắn bay lên, trực tiếp vứt ra bầu trời.
Ầm ầm!
Đại địa bị phá, không ngừng hướng bốn phía nứt nẻ, lực lượng kinh khủng hóa thành một đạo quang trụ trùng kích về phía chân trời!
Mọi người đang tranh đấu đều sợ hãi, thoáng cái tách ra, hóa thành mấy đạo quang mang bỏ chạy.
Viên Cao Hàn còn đang ổn định cảnh giới, vừa thấy quang trụ kinh khủng kia, sợ đến vội vàng dời ra ngoài, kể cả Cổ Trận bàn cũng tiêu thất ở tại chỗ.
Sau một khắc hắn xuất hiện ở ngoài mấy trăm trượng, vô số Quy Tắc Chi Lực một lần nữa hạ xuống, dũng mãnh vào trong thân thể của hắn, nhất thời trong óc hỗn loạn, tại chỗ phun ra một búng máu.
Hoàng Phủ Bật đang cùng Bắc Quyến Nam tranh đấu không dứt, Hoàng Kim Ngư Nhân cùng linh hồn của hắn hợp hai làm một, sau khi biến thân cả vật thể hiện lên Kim mang nhàn nhạt, hầu như ổn áp Bắc Quyến Nam một bậc, nhưng đối phương tựa hồ đánh không chết, giống như một khối da trâu, làm sao cũng không bỏ rơi được.
– Đi tìm chết cho ta!
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cơn tức thoáng cái bạo phát, hung hăng đánh ra một quyền. Đồng thời tay kia bấm niệm thần chú, triển khai Bàn Cổ Phiên, trực tiếp quét ngang qua phạm vi lớn.
Hai cổ lực lượng tương hỗ bù đắp, khiến Bắc Quyến Nam không chỗ có thể trốn, chỉ có thể dương kiếm che ở trước người.
Thình thịch!
Trường kiếm bị chấn không ngừng “ong ong”, cả người hắn cơ hồ biến hình, ở dưới cực độ áp súc, giống như là một cây lò xo bắn thẳng ra.
Hoàng Phủ Bật lấy lại một hơi, trảo Bàn Cổ Phiên, xoay người lao tới chỗ Viên Cao Hàn.
Cổ khí tức từ trong đại địa lao ra kia cho hắn một loại cảm giác thập phần nguy hiểm, tràng diện sợ là khó có thể khống chế, việc cấp bách là sớm rút hồn phách của Viên Cao Hàn, sau đó rời đi.
Viên Cao Hàn cả kinh, vừa phun ra một búng máu, lúc này khí tức hỗn loạn, tuy rằng Hồn lực cường đại, lại nhất thời khó có thể khống chế.
Hắn thở sâu, Cổ Trận bàn thoáng cái bay tới, ở phía trước gạt ra, diễn hóa thành một mảnh thiên địa, đem bản thân vững vàng bảo hộ ở bên trong.
Hai mắt Hoàng Phủ Bật bốc hỏa, cả giận nói:
– Sớm muộn cũng là vật trong tay Bổn Tọa, hà tất đau khổ giãy dụa, bớt đi nhiều thống khổ không tốt sao?
Trên người của hắn kim quang đại thịnh, phía sau hiện ra hư ảnh Kim sắc ngữ nhân, tay nắm Bàn Cổ Phiên, hóa ra Hồn Giới, hướng Cổ Trận bàn đánh đi.
Ầm ầm …
Giống như hai lĩnh vực lực tương hỗ, Kết Giới của Cổ Trận bàn nhất thời vỡ nát.
Viên Cao Hàn mặt âm trầm, tuy rằng tràn đầy lửa giận, nhưng nội tâm dị thường tĩnh táo, hắn cũng nhìn thấu Hoàng Phủ Bật trọng thương trong người, khó có thể kéo dài lâu nữa, chỉ cần mình chống đỡ một lúc là có thể bình yên vô sự.
Hai tay hắn bấm niệm thần chú, bên người nhất thời hiện ra một cây đại kỳ lam sắc, ở trước người đảo qua, toàn bộ thân ảnh liền biến mất không thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.