Trong lòng Thiên Tinh Tử chấn động mãnh liệt, hoảng sợ nhìn Lý Vân Tiêu, vừa rồi một kích kia, mặc dù là hắn cũng cảm nhận được tử vong nguy hiểm, tim đập nhanh không ngớt.
– Thành công không?
Thiên Tinh Tử phục hồi tinh thần lại, áp chế nội tâm chấn động, nhìn khắp bầu trời, thì thào hỏi.
– Ân, vật kia chỉ là gần chết. Mặc dù không chết, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng khó làm nên chuyện gì.
Lý Vân Tiêu nhìn trước mắt nói:
– Cửu U Uế Thổ cũng bị đánh tan, chẳng biết còn có thể thu thập không.
Trong cát bụi mang theo tro khí cực mạnh hướng hai người đập tới, nhưng đều bị một tầng quang mang Hộ Thể nhàn nhạt ngăn trở, không thể tổn thương hai người.
Đâu Suất Thiên Phong chậm rãi bay tới, tay phải Lý Vân Tiêu bấm niệm thần chú, tay trái một trảo, Thần dịch lực ở lòng bàn tay hóa thành vòng xoáy, hấp dẫn ngọn núi kia xuống.
Thiên Tinh Tử lần thứ hai dị thường khiếp sợ, nhìn bạch quang nhàn nhạt, thất thanh nói:
– Thần dịch lực?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Cơ duyên xảo hợp được một chút, núi này nguy nga hùng vĩ, không phải là Thần dịch lực không thể khống chế.
Hắn thận trọng dẫn đạo Sơn Thể rơi vào lòng bàn tay, dù sao trước chỉ là Tứ Sắc, hiện tại bỗng biến thành ngũ sắc quang mang, để cho hắn không dám khinh thường.
Ngọn núi từ từ hạ xuống, trực tiếp dán ở trên lòng bàn tay, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên một cảm giác cực độ nguy hiểm không có dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807715/chuong-2581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.